Đường Vận còn chưa kịp tỏ ra tự kiêu thì đã nghe thấy Thẩm Triệt phán tiếp: “Vậy cớ gì mà lông mi của cậu như mấy cái chân của con ruồi vậy, chóp mũi cậu còn dính bột gì kia.”
Những từ như “chân ruồi” và “dính bột” đã trực tiếp vả thẳng vào mặt Đường Vận.
Cô ta vội vàng lôi ra chiếc gương nhỏ cầm tay để soi, lạnh lùng đáp: “Thử nhiều phong cách khác nhau là chuyện bình thường. Không phải cuộc đời này phải thử qua và phải trải qua sai lầm mới biết vỡ lẽ sao?”
“Hơn nữa, bạn trai của cậu cứ liên tục nhìn chằm chằm vào Mạnh Phù, cậu có thể bịt mắt cậu ta vào được không?”
Tôi còn đang cảm thấy nhục nhã muốn kiếm cớ trốn ra ngoài thì câu nói của Thẩm Triệt lại khiến tôi sửng sốt một hồi.
Nhìn sắc mặt của Đường Vận ngồi đối diện thừa biết là cô ta tin sái cổ vào câu nói của cậu.
Đường Vận tức giận đấm thùm thụp vào ngực Chu Nghiệp: “Nhìn cô ta làm gì, nhìn em còn không đủ sao?”
Chu Nghiệp không thèm dỗ Đường Vận mà nhướng mày nhìn Thẩm Triệt.
“Tôi không ngờ là cậu lại tỏ ra quan tâm Mạnh Phù và nói giúp cậu ấy đấy.”
Thẩm Triệt cười khẽ: “Dù sao thì tôi cũng là gia sư dạy kèm cho cậu ấy, cậu ấy còn phải gọi tôi là thầy Thẩm, sao tôi lại có thể để cho người khác bắt nạt cậu ấy cơ chứ.”
Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung, tôi dường như có thể cảm nhận được có tia lửa tóe ra.
May mắn thay, lúc này người phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn ra.
“Được rồi, chúng ta ăn trước đi.”
Nói thế thôi chứ tôi còn chả cảm nhận được mùi vị thức ăn ra sao.
Tôi không ngờ Chu Nghiệp lại có bạn gái sớm như vậy, tôi vốn tưởng rằng lời cậu ta nói lần trước có nghĩa là sẽ cho tôi một cơ hội.
Nếu không thì tôi đã không mời cậu ấy đi ăn, để rồi gây ra một mớ hiểu lầm như vậy.
Ngồi phía đối diện, lúc bấy giờ Chu Nghiệp mới dỗ dành Đường Vận.
Cô ta hoặc là ngồi lên đùi Chu Nghiệp hoặc là tựa vào lồng ngực của cậu ta, yêu cầu cậu ta bón cho suốt cả bữa ăn, trông hết sức là quyến rũ và mê người.
Chu Nghiệp vẫn cứ cưng chiều cô ta, mỗi động tác cậu ta làm đều vô cùng ân cần và dịu dàng.
Khi ra ngoài, tô hít một hơi thật sâu nhưng không sao làm mất hết đi cái cảm giác khó chịu, bí bách trong lòng.
Tôi kinh hãi quay người lại thì thấy người tới là Chu Nghiệp.
“Cậu thích tôi lắm à?”
Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt thương hại.
Tôi cụp mắt: “Sao hôm qua cậu không nói với tôi là cậu đã có bạn gái rồi?”
Chu Nghiệp đưa tay nâng cằm tôi lên, trêu trọc nói: “Tôi có thể đổi bạn gái bất cứ lúc nào tôi thích, thế cậu có muốn làm bạn gái của tôi không?”
Tôi bỗng cảm thấy choáng váng.
Chu Nghiệp sát lại gần hơn, hơi thở nóng hổi phả vào mặt tôi. Tôi nghe thấy cậu ta nói:
“Tối nay nếu cậu không muốn về nhà thì đến khách sạn cùng tôi nhé?”
Đầu óc tôi như nổ tung.
Tôi đâu còn là một đứa trẻ không biết gì, tất nhiên là tôi hiểu ý của cậu ta.
Thử nghĩ đến những lời mà cậu ta sẽ nói vào đêm tỏ tình: “Anh muốn làm chuyện đó với em”, và cái chất giọng khàn đặc vào ngày hôm qua, tôi lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Tôi dùng hết sức bình sinh đẩy Chu Nghiệp ra: “Không!”
Tôi không khỏi cảm thấy tức giận, chua xót và cả ghê tởm.
Chu Nghiệp “chậc” một tiếng, cậu ta đưa tay vỗ má tôi: “Chẳng phải tôi đã bảo cậu quá ngây thơ và tẻ nhạt rồi sao. Yêu nhau cuối cùng cũng chẳng phải vì chuyện trên giường sao?”
“Nếu cậu không đồng ý thì đừng làm phiền tôi nữa.”
“Ngoan nào, học sinh giỏi thì nên chơi với học sinh giỏi. Tôi đã tìm thấy người khá phù hợp với cậu đấy.”
Ý của cậu ta là gì cơ.
“Cậu nói Thẩm Triệt…”
Chu Nghiệp gật đầu: “Cậu thử với cậu ta xem sao, tôi thật sự không cảm thấy hứng thú với cậu dù chỉ một chút.”
Tôi sững sờ lùi lại một bước: “Chu Nghiệp, cậu cho rằng tôi là loại người gì vậy?”
Cậu ta nhướng mày mỉm cười rồi quay gót vẫy tay bỏ đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện