Ngay từ đầu, cũng là hắn ép buộc ta, tại sao bị thiên hạ mắng chửi lại là ta?
Chỉ bởi vì hắn là Phật tử thanh cao, còn ta là nữ tử xuất thân thấp hèn?
Nửa đêm đã qua, hắn đến, nhìn đôi mắt đỏ hoe của ta hỏi: "Sao còn chưa ngủ, đang đợi ta?"
Ta nâng tờ giấy trong tay lên, quỳ trước mặt hắn: "Ta muốn nhờ huynh một chuyện!"
Đáy mắt hắn dần dần dâng lên lửa giận: "Nàng đứng dậy cho ta!"
Ta kiên quyết không chịu đứng dậy, bởi vì ta thật sự có chuyện cầu xin hắn, chỉ có hắn mới có thể giúp ta.
Giúp ta có được tự do, rời xa Ôn Cảnh Tu, không bao giờ quay lại.
Ta cúi đầu nói: "… Ta muốn mở một tiệm thuốc trong hoàng thành, ta biết xem mạch, cũng am hiểu dược lý, có thể hành y cứu người. Đến lúc đó kiếm được bạc, ta sẽ trả lại cho huynh ngay."
Ta là người học y thuật giỏi nhất trong số mấy đứa con của cha.
Vẫn là vô dụng.
Ta là nữ tử, nữ tử không nên lộ mặt, đến tuổi phải gả chồng, không thể kế thừa sự nghiệp của cha.
"Đây là giấy nợ!" Ta nâng lên trước mặt hắn, mực trên giấy còn chưa khô, có chữ ký nhỏ bé của ta——Thẩm Sơ Nghi.
Hắn giật lấy, hậm hực nhìn hai lần: "Chỉ là một tiệm thuốc thôi, Thẩm Sơ Nghi nàng đứng dậy cho ta."
Ta chậm rãi đứng dậy, cọ cọ vết mực trên tay, không hiểu tại sao hắn lại tức giận.
Cầu xin người ta chẳng phải nên quỳ sao?
Lúc nhỏ phạm lỗi, cầu xin cha tha thứ phải quỳ.
Muốn một bộ y phục, một con diều, nương không cho, cũng chỉ có thể quỳ xuống nịnh nọt, cầu xin nương mềm lòng.
Sau này, ta cầu xin Ôn Cảnh Tu ra ngoài thành thân với ta, quỳ trong tuyết đến mức toàn thân run rẩy, hắn cũng không liếc nhìn ta một cái.
Hắn chậm rãi xé nát tờ giấy nợ trong tay.
"Thẩm Sơ Nghi, nàng nhớ kỹ, nàng đáng giá hơn một tiệm thuốc, thậm chí là cả con phố bán thuốc!"
"Ta không cho phép nàng tự hạ thấp bản thân mình như vậy!"
"Sau này cho dù gặp ai, thậm chí là tên hoà thượng thận hư kia, nàng cũng phải thẳng lưng cho ta!"
Ta cười, hốc mắt nóng bừng.
Rêu xanh như hạt gạo nhỏ, cũng học hoa mẫu đơn mà nở rộ.
Từ nhỏ, ta đã cảm thấy mình vận khí rất kém, là tam tiểu thư bị kẹp ở giữa không ai quan tâm, đến tuổi gả chồng, cũng là quả phụ bị "phu quân" chán ghét.
Ta tưởng cả đời mình sẽ như vậy.
May mắn thay, hắn đã đến, người yêu hoa chỉ thuộc về ta.
Hắn ném một túi bạc một ngàn lượng cho ta.
"Đi mở cho ta một tiệm thuốc lớn nhất kinh thành! Khi nào tên hoà thượng Ôn kia đến tìm nàng khám bệnh, nàng cứ châm kim thật mạnh vào hắn!"
Quốc Sư phủ trên dưới đều bận rộn nghênh đón công chúa Đại Mạc, không ai quan tâm đến ta và Thanh Tỏa đi đâu.
Ta và Thanh Tỏa lại thay nam trang, tìm một căn nhà mặt tiền thích hợp, trả tiền thuê nhà, mở một tiệm thuốc không lớn không nhỏ.
Mỗi một khoản chi tiêu, ta đều ghi nhớ.
Dù sao kiếm được tiền, vẫn phải trả lại cho hắn.
Trong vườn hoa của Quốc Sư phủ, cây hoa anh đào dại ta và Thanh Tỏa trồng đã bị nhổ bỏ.
Cánh hoa đang nở rộ, rơi lả tả trên đất.
Thanh Tỏa nghiến răng, tiến lên nhặt hoa, bị người ta đẩy ra.
Ta đỡ Thanh Tỏa dậy, cánh hoa nàng ấy vất vả nhặt được, lại rơi xuống đất, bị người ta giẫm nát.
"Các ngươi tránh ra, đừng cản đường, làm chậm trễ chuyện Quốc Sư xây dựng trường đua ngựa cho công chúa, các ngươi gánh nổi tội sao?"
Cây hoa anh đào dại nở rộ đầy cành, bị bọn họ dùng rìu chặt đến mức tan nát.
Cuối cùng ta cũng không thể giữ lại, bất cứ thứ gì.
Thanh Tỏa đỏ hoe mắt, nghiến răng nghiến lợi: "Tại sao hắn lại xấu xa như vậy?"
"Phật tử phổ độ chúng sinh, ngay cả một cái cây cũng không thể giữ lại sao?" Anan
Ta lau nước mắt cho Thanh Tỏa: "Thứ hắn không muốn giữ lại chỉ là ta, hắn hận ta, cho nên tất cả những thứ liên quan đến ta, đều…"
Cây không có lỗi, lỗi là ở người trồng nó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện