Bồ Đề Tuyết – Chương 3

Thanh Tỏa quỳ trước mặt hạ nhân trong phủ dập đầu, đầu đập xuống viên gạch bị đóng băng, bịch bịch vang lên, cũng không khiến bọn họ mềm lòng.

Quản sự trong phủ lạnh lùng nhìn: "Quốc Sư đã vào cung cầu phúc tụng kinh cho Hoàng thượng, một lúc sẽ không trở về."

"Tiểu thư phải làm sao đây? Sốt cao như vậy sẽ biến thành kẻ ngốc mất! Cầu xin các người hãy mời đại phu đến."

Bọn họ lấy cớ: "Chúng ta đều là người làm công ăn lương, làm sao có thể thay chủ tử làm chủ, ngươi mau trở về chờ đi, Quốc Sư trở về, ta sẽ thông báo cho ngươi."

Thanh Tỏa trở về, dùng thân thể làm ấm cơ thể đang sốt cao run rẩy của ta, ôm ta khóc: "Tiểu thư, nô tỳ vô dụng!"

"Quốc Sư phủ trên dưới không một ai coi chúng ta là người, tiểu thư ở Thẩm gia cũng là bảo bối trong lòng lão gia phu nhân, từ khi nào phải chịu nỗi khổ này." Anan

Thanh Tỏa khóc nấc lên: "Quốc Sư không coi tiểu thư là phu nhân, lũ chó nô tài kia cũng muốn giẫm đạp lên người chúng ta… Tiểu thư chờ người khỏe lại, chúng ta rời khỏi đây đi!"

Rời khỏi đây, có thể đi đâu?

Thân thể đã không còn trong sạch, lại là gả lần thứ hai, chỉ có thể làm thiếp cho người ta thôi sao?

Thiếp là đồ vật có thể bán bất cứ lúc nào, Thanh Tỏa theo ta, chỉ sẽ chịu nhiều nỗi khổ hơn.

Ta mở đôi môi khô ráp vì sốt, vẫn cố nặn cho nàng ấy một nụ cười yếu ớt: "Được… Chúng ta không ở lại đây."

Sau đó, ta khỏe lại.

Không phải vì Ôn Cảnh Tu đem đại phu trở về, mà là Thanh Tỏa đã lấy ra thuốc bí truyền, ngàn vàng khó cầu của Thẩm gia.

Viên thuốc duy nhất này, nương muốn ta dùng khi sinh con, không ngờ, vừa vào Quốc Sư phủ đã phải dùng.

Ta sốt cao ba ngày, lúc mơ màng, lại nhớ đến đêm hối hận ở tiệm rượu.

Hắn cắn môi ta, vuốt ve tai ta nói rất nhiều lời.

"Nàng đã là người của ta, không được đi nữa…"

"Cà sa trên người ta, có thể cởi xuống vì nàng, không phụ Như Lai cũng không phụ nàng."

Tim ta nóng bừng, nóng đến mức không thở nổi, ngay cả hơi thở cũng trở nên cẩn thận dè dặt.

Hoá ra Thanh Phật trên bàn thờ, sau khi động tâm, lại đẹp như vậy, quyến rũ như vậy.

Thanh Tỏa nói không sai, cha nương không thiệt thòi gì cho ta, nhưng Thẩm gia có năm đứa con, sau ta còn hai đệ đệ, trước ta có hai tỷ tỷ xuất sắc.

Ánh mắt của nương không thể lúc nào cũng dừng lại trên người ta.

Từ khi sinh ra, đã là một đại gia đình ồn ào náo nhiệt, quần áo đồ dùng đều là của hai tỷ tỷ để lại, còn phải giúp nương chăm sóc cho hai đệ đệ.

Lúc nhỏ, ta thường nghĩ, có thể có một ngôi nhà cho riêng mình, một căn nhà nhỏ cũng được, không cần quá đông người.

Người quá đông, sẽ trở thành cái bóng không quan trọng.

Cho nên, biết rõ Ôn Cảnh Tu là Phật tử, là Quốc Sư đương triều, thanh tâm quả dục, không động tục niệm, cha vẫn gả ta đi.

Hai đệ đệ lớn lên lấy vợ, nhất định phải có nơi ở, còn cần một khoản tiền.

Dù sao thì, ta cũng không thể gả cho người tốt hơn, sống cô quả cả đời, còn hơn để Thẩm gia xấu hổ, làm lão cô nương cả đời.

Ta tham lam một chút ấm áp, tham lam ánh mắt Ôn Cảnh Tu chỉ có ta.

Biết rõ hắn sẽ không bước vào hậu viện nữa, vẫn luôn mong ngóng, hắn sẽ để ý đến lần gần gũi trước kia, đối xử với ta khác một chút.

Chờ đến khi ta bệnh nặng muốn chết.

Mới như hiểu ra, hắn không yêu ta, một chút cũng không, trong mắt hắn ta chỉ là một cơn gió không quan trọng, một đám mây trôi qua.

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com