Bồ Đề Tuyết – Chương 6

Người đến lại không phải hắn, mà là Hứa ma ma bên cạnh hắn.

Bà ta cao ngạo nhìn xuống bát thuốc trong tay ta, vẻ mặt kinh tởm bịt mũi: "Cái mùi gì thế? Vừa tanh vừa hôi, đen thui như vậy, có thể uống sao?"

Gió đêm thổi qua người ta, khẽ run rẩy, ta mấp mấy lưỡi khô ráp, vội vàng giải thích: "Thuốc này có thể chữa bệnh cho Quốc Sư đại nhân, ta đã nấu hai canh giờ, còn…"

Bà ta giật lấy bát thuốc, trước mặt ta đổ sạch đi.

Vị thuốc đắng ngắt pha lẫn mùi m.á.u tan hơi, lan tỏa trong gió.

Vết thương trước ngực, dường như lại đau thêm một phần, ta đứng không vững.

Bà ta khinh miệt nói: "Quốc Sư phủ không thiếu thần dược, ngươi đừng có mà động những tâm trạng này! Đừng tưởng ta không biết, ngươi giở những trò này, chẳng qua là giả đáng thương giả hiền huệ, muốn gặp Quốc Sư một lần."

"Ta không có…" Ta cúi đầu, cố nén nỗi nóng ran trong hốc mắt xuống.

Mũi giày thêu hoa bị dính bẩn, cắt tim lấy m.á.u như vậy, hắn cũng không thèm uống.

Dường như, ta làm gì cũng đều sai.

Hứa ma ma lùi về sau vài bước, vỗ vạt áo, sợ nước thuốc dính vào người.

"Sau này những chuyện này không cần phải làm nữa, Phật gia ghét nhất là người có tâm trạng không ngay thẳng. Bớt động tâm trạng đi, trong Quốc Sư phủ vẫn còn chỗ cho ngươi dung thân, còn có lần sau… Phật gia không trách ngươi, ta cũng sẽ không tha cho ngươi!" Bà ta gằn giọng, quát lớn.

Khiến cho hạ nhân đang đứng gác trước Tháp Phật, đều che miệng nhìn ta.

"Ai dám uống thứ nàng ta làm, ai biết trong đó còn cho thuốc gì không trong sạch!"

"Phật tử sẽ bị tổn hại tu vi, chính là bởi vì nàng ta dùng thủ đoạn đểu cẳng đúng không?"

Ta ngồi thụp xuống, nhặt mảnh vỡ của bát thuốc, quay người bước đi.

Mỗi bước đi, tim đều đau nhói, không bao lâu trước n.g.ự.c đã thấm một mảng máu.

Huyết tâm đầu đã cắt cho hắn rồi, cho dù nhiều hơn nữa ta cũng không thể bù đắp được.

Đã như vậy, tha cho hắn, cũng là tha cho chính mình.

Chưa đi được đến chỗ ở, lại một lần nữa gặp phải thích khách.

Quốc Sư phủ hỗn loạn cả lên, Hứa ma ma hoảng hốt kêu lên: "Có thích khách!"

Vừa dứt lời, đã bị g.i.ế.c chết.

Chạy đến trước Tháp Phật, dựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo, đã không còn đường nào để trốn.

Ta nức nở khóc, liều mạng đập cửa sắt của Tháp Phật: "Đại nhân, đại nhân… cứu ta!"

Bên trong vang lên tiếng gõ mõ trầm bổng từ bi, tiếng tụng kinh không dừng lại.

Hình như, người bên trong đã nhập định, không nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết của ta.

Tiếng tụng kinh Phật, từng chữ từng chữ đập vào tim ta, giống như những chiếc búa nặng trăm cân đập xuống, khiến ta tan nát cả người.

Hắn biết rõ ta sẽ chết, hắn vẫn chọn cách lạnh lùng làm ngơ.

Hắn là thánh tăng, thương xót chúng sinh, duy nhất lại dành tất cả sự căm hận cho ta.

Ta sắp c.h.ế.t rồi, vết nhơ trên cà sa của hắn cũng có thể giặt sạch rồi.

Trước khi chết, ta nhịn cơn đau nhói ở tim, run rẩy hỏi hắn: "… Nếu người bên ngoài là A Na Nhu, đại nhân cũng có thể không đếm xỉa tới, lạnh lùng như vậy sao?"

Trong nháy mắt, tiếng mõ trong Tháp Phật dừng lại.

Tên thích khách trước mặt giơ d.a.o c.h.é.m xuống, ta nhắm mắt lại.

Hắn lựa chọn như thế nào cũng được? Ta đã không thể chờ được nữa rồi.

Một đạo kiếm quang nhanh hơn lóe lên, chặn được nhát kiếm kia.

Lúc đó, ta không biết thân phận thật sự của Tề Duật.

Chỉ nhìn thấy đôi chân thon dài chắc nịch dưới bộ cẩm y màu đen của hắn. Anan

Người trước mặt đeo mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt phượng như lưỡi dao, xinh đẹp mà nguy hiểm.

Nhưng chính người xa lạ này đã cứu mạng ta.

"Đa tạ ngươi đã ra tay cứu giúp…" Ta ôm ngực, cố gắng đứng dậy muốn hành lễ với hắn.

Hắn dùng chuôi kiếm chặn vai ta, không cho ta đứng dậy, giọng nói trầm xuống: "Nàng bị thương sao?"

Vết thương ở tim này, lại không phải do thích khách gây ra, mà là do chính ta.

Ta cười gượng, mặt mày nhợt nhạt: "Ta không sao."

Hắn cất kiếm, lộ ra vết thương đẫm m.á.u trên cánh tay.

"Chờ một chút." Ta đuổi theo.

Hắn nhướng mày vẻ ngông cuồng, ôm kiếm trong ngực: "Sao vậy, ân cứu mạng, định dùng thân báo đáp sao?"

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com