Hắn bưng bát thuốc, không chút chê bai mà uống cạn.
Uống xong vẫn nhíu mày: "Chúng ta thương lượng một chút, lần sau đừng lấy m.á.u nữa. Thân thể ta khoẻ mạnh, không thận hư như tên hòa thượng kia, chút vết thương này rất nhanh sẽ khỏi."
"Không cần phải lãng phí m.á.u của nàng, cắt tay đau lắm, những chuyện bị thương này cứ để chúng ta làm, nữ hài tử nên được bảo vệ." Anan
Thẩm gia nhiều con cái quá, ngay cả cha nương cũng chưa từng nói với ta những lời như vậy.
Sống mũi ta cay cay, hỏi hắn: "Ngươi cũng có đệ đệ, muội muội sao?"
Hắn ngẩn người một lúc, có lẽ là nhớ đến bọn họ, nụ cười trên mặt trở nên dịu dàng.
"Ta có một muội muội."
"Nàng ấy nghịch ngợm ngang bướng hơn nàng nhiều, nhưng mà, cha nương cưng chiều nàng ấy như bảo bối, ai cũng không được bắt nạt."
Được người ta cưng chiều, mới có dũng khí làm càn.
"Muội muội ngươi có ca ca như ngươi, nàng ấy nhất định rất hạnh phúc."
Có người bảo vệ nàng ấy, nuông chiều nàng ấy.
Hắn đưa tay, xoa đầu ta: "Vừa nãy nàng gọi ta là đại ca, ta miễn cưỡng nhận thêm nàng làm muội muội."
"Sau này có ta, tên hoà thượng kia không thể bắt nạt nàng nữa."
Hắn ở lại chỗ ta dưỡng thương.
Đối với ta luôn là dáng vẻ lười biếng, cà phất cà phơ.
Có lúc trêu chọc ta giống như trêu chọc mèo con: "Sơ Nghi, gọi ta một tiếng 'ca ca' nghe xem."
Đôi tai bị tóc mái che khuất, đỏ ửng lên.
Ta mấp máy môi, vẫn ngoan ngoãn gọi hắn, Tề đại ca.
Hắn sẽ thất vọng hừ lạnh một tiếng: "Tiểu ngốc tử, không ngoan."
Đuôi mắt hắn xếch lên, quả thực giống như một con báo đang lười biếng phơi nắng, chỉ là trước mặt ta đã thu lại móng vuốt.
Ngày hôm đó, sau khi Quốc Sư phủ bị thích khách tập kích, Ôn Cảnh Tu hạ lệnh tăng cường phòng bị trong phủ.
Nhưng hắn chưa từng đến gặp ta, cũng không phái người đến hỏi han ta một câu.
Nếu như Tề công tử không cứu ta, ta c.h.ế.t trước Tháp Phật của hắn, cách hắn chỉ vài bước chân, hắn cũng chỉ cúi đôi mắt từ bi xuống, không vui không buồn niệm một tiếng phật hiệu thôi.
Người trong phủ biết ta bị thương, cơm canh đưa đến vẫn là cháo loãng.
Bình thường ăn còn có thể tạm được, nhưng trong nhà lại có thêm một người.
Hắn mở hộp cơm ra, nhìn cái bánh bao bên trong, hừ lạnh một tiếng: "Nàng là phu nhân của hắn, hắn chỉ cho nàng ăn những thứ này?"
Thanh Tỏa hiếm khi to gan, uất ức nói: "Phật tử niệm phật, không thể sát sinh, cho nên trong phủ chỉ có đồ chay."
Gả vào Quốc Sư phủ một năm, liền ăn bánh bao một năm.
Đến mức sau này Thanh Tỏa nhìn thấy bánh bao, liền muốn nôn.
Hắn ném bánh bao trở lại, cười lộ hàm răng trắng nhọn: "Ta nuôi chó, còn cho ăn ngon hơn, chu đáo hơn thế này."
"Hắn là người của Phật môn, người khác thì không phải… Đối với một người không quan tâm, sao lại có nhiều lý do như vậy?"
"Tiểu ngốc tử, nàng muốn ăn gì? Ca ca có tiền, để ca ca tới sủng nàng!" Hắn xoa đầu ta, "Nàng gầy như vậy, thảo nào tên hoà thượng kia không dẫn nàng ra ngoài. Hắn là sợ người khác nhìn ra, hắn ngược đãi nàng."
Bị giam cầm trong Quốc Sư phủ lâu như vậy, ta đã quên mất mùi vị cơm canh nương nấu, và mùi vị của những món ăn vặt trên đường phố.
Ta mấp máy môi, nhưng không dám tùy tiện đưa ra yêu cầu.
Mỗi một phần tốt đẹp đều có giá cả, đều phải trả lại bằng nhiều thứ hơn.
"Tiểu ngốc tử, sợ cái gì?" Hắn nhếch môi, cười lười biếng, "Sợ nàng ăn đồ của ta, phải lấy thân báo đáp à?"
"Nàng càng ngoan ngoãn, càng không ai chú ý đến nàng."
"Ca ca cho phép nàng làm càn! Thịt kho tàu, cua hấp, bánh gạo nếp đường phố phía Đông… Muốn ăn không?"
Thanh Tỏa nuốt nước miếng, nước miếng sắp nhỏ xuống rồi.
"Tối nay sẽ mang đến cho nàng, đảm bảo nàng ăn no."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện