Bồ Đề Tuyết – Ngoại truyện 1:

Ta dường như mơ thấy kiếp trước.

Nhưng là sau khi ta chết.

Kiếp trước, ta không đợi được Tề Duật cứu ta.

Sau khi cắt tim lấy m.á.u cho Ôn Cảnh Tu, ta liền bị thích khách, một kiếm đ.â.m c.h.ế.t trước cửa Tháp Phật của hắn.

Đến chết, ta vẫn quay mặt về phía Tháp Phật, hai tay còn vỗ vào cánh cửa lạnh lẽo, để lại một vệt máu, cầu xin hắn từ bi, ra ngoài cứu ta.

Nhưng chờ đến khi t.h.i t.h.ể lạnh ngắt, bên ngoài yên tĩnh.

Ánh sáng bình minh chiếu lên cơ thể tan nát của ta, không còn chút hơi ấm nào, hắn mới đẩy cửa Tháp Phật ra.

Đón hắn là cái c.h.ế.t thảm khốc của ta.

Không khác gì so với tưởng tượng của ta, hắn chỉ lặng lẽ nhìn một cái, niệm một tiếng phật hiệu như đang siêu độ cho ta.

Hạ nhân trong phủ nhìn t.h.i t.h.ể khắp nơi, hỏi nên xử lý như thế nào.

Hắn xoay chuỗi phật châu bồ đề trong tay: "Đốt hết đi."

Hạ nhân trong phủ kéo t.h.i t.h.ể ta đi, lại bị hắn gọi lại.

Cuối cùng hắn, dường như nhớ ra, ta là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng.

"Lưu nàng ta lại, lập linh đường."

Ta nhìn thấy cảnh này, cảm thấy buồn cười.

Lúc còn sống, hắn không liếc nhìn ta một cái.

Chết rồi, lại dùng lễ nghi của chính thất, lập linh đường an táng, có ý nghĩa gì?

Thi thể ta rất nhanh được thu dọn.

Bọn họ lục tung đồ đạc ta để lại, cũng không tìm được một bộ y phục nào thích hợp để an táng.

Bèn qua loa lấy một tấm vải trắng, mặc cho ta.

Thanh Tỏa khóc rất lâu, mắt sắp khóc mù rồi.

Thanh Tỏa canh giữ bên cạnh quan tài ta, ngày đêm đốt giấy cho ta, miệng lẩm bẩm: "Nô tỳ đốt nhiều tiền cho tiểu thư, tiểu thư có tiền rồi ở dưới đó tự mua một căn nhà, không cần bị ép gả chồng nữa…"

Đúng vậy, nếu ta không bị ép gả cho Ôn Cảnh Tu, cũng sẽ không c.h.ế.t thảm như vậy.

Ôn Cảnh Tu phá lệ đến thăm ta, còn mang đến cho ta một bó cúc trắng vừa nở.

Còn chưa kịp đặt bên cạnh ta, đã bị Thanh Tỏa giật lấy ném ra ngoài.

Nàng ấy đỏ hoe mắt, trừng Ôn Cảnh Tu: "Quốc Sư đại nhân, người căn bản không hiểu tiểu thư nhà ta. Chỉ cần người đặt một chút tâm tư lên người nàng ấy, cũng nên biết nàng ấy không thích hoa cúc, nàng ấy ghét mùi vị đắng chát của hoa cúc."

Bàn tay Ôn Cảnh Tu đang xoay phật châu dừng lại, lại không có ý trách mắng Thanh Tỏa.

Ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nhìn t.h.i t.h.ể ta hai lần.

Hắn nhớ kỹ lời vị Ngỗ Tác nói với hắn, nguyên nhân ta c.h.ế.t là bị thích khách đ.â.m xuyên cổ họng, trên cổ họng có một vết rách đỏ tươi.

Trông rất đáng sợ.

Nhưng trên n.g.ự.c ta cũng có một vết sẹo, bởi vì ta đã chết, nên chưa kịp lành lại.

Bạch y trên người rất mỏng, Ôn Cảnh Tu mới chú ý đến.

Hắn hỏi Thanh Tỏa: "Vết sẹo này là do đâu?"

Thanh Tỏa cười lạnh: "Đại nhân sao phải giả ngu? Tiểu thư vì muốn bù đắp cho đại nhân, chữa khỏi bệnh kinh mạch nghịch chuyển ho ra m.á.u của đại nhân, tự mình dùng d.a.o cắt tim gan, lấy m.á.u ở tim, cho đại nhân uống."

"Đại nhân không uống ra được sao?"

Hắn nắm chặt phật châu.

Không phải hắn không uống ra được, mà là căn bản không uống. Anan

Kiếp trước thuốc của ta cũng chưa kịp đưa vào Tháp Phật, đã bị nô tài chó cậy thế chủ trong Quốc Sư phủ đổ sạch.

Hắn cúi đầu, có lẽ nhớ đến bát thuốc bị đập vỡ trên bậc thang Tháp Phật, đã nứt vỡ, còn bị ta nắm chặt trong tay.

Nước thuốc vương vãi khắp nơi lẫn với m.á.u của ta, hắn không hề để ý, liền sai người dọn dẹp sạch sẽ.

"Ta…" hắn muốn giải thích cho mình, nhưng một câu cũng không nói nên lời.

Cuối cùng Ôn Cảnh Tu cũng nhớ ra, hắn thật sự đối xử với ta không tốt, rất không tốt.

Đêm tân hôn, để ta quỳ trong tuyết, cũng không chịu ra ngoài bái đường với ta, khiến ta bị người đời cười nhạo.

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com