CHÀNG PHI CÔNG CỦA TÔI – 22

Mưu đồ của lão già k–hốn kiếp này thật sự được tính toán kỹ lưỡng, nếu Sở Thiên ký di chúc ngay từ đầu, thì lão sẽ đột ngột qua đời, bảo vợ và con gái ra nước ngoài chờ mình, nhưng nếu Sở Thiên không chịu ký vào di chúc như bây giờ, thì lão ta sẽ c–hết dưới tay Sở Thiên trước văn võ bá quan, chỉ cần Sở Thiên không muốn ngồi tù, thì vợ và con gái lão có thể dùng cái c–hết của lão để ép Sở Thiên ký vào.

Tôi bắt mạch của Lưu Cường nửa phút, tức giận ném cổ tay của ông ta ra, đứng dậy: "Có mạch! Cha của anh đúng là giả c–hết! Người bị u não giai đoạn cuối! Không sợ dùng thuốc quá liều sẽ c–hết sao! Đồ kh–ốn n–ạn!"

Mẹ của Lưu Nhu hét lên: "Đuổi cả hai ra đi! "

Sở Thiên cầm d.a.o đè lên cổ Lưu Cường, ánh mắt hung ác: “Ai dám tới đây?!”

Mẹ của Lưu Nhu không quan tâm: “Mày có bị điếc không? Đánh chúng nó đi! Chúng nó muốn g—iết người!"

Tôi buồn cười nhìn Lưu Cường, đúng là quả táo nhãn lồng, bà vợ nhỏ này cố ý muốn bức Sở Thiên g—iết lão ta, đúng vậy, tài sản đã chuyển nhượng cho Lưu Nhu, bây giờ Lưu Cường đối với Lưu Nhu cũng không có ích lợi gì. Đối với hai mẹ con bà ta, cái c–hết của Lưu Cường có thể tốt hơn là sống.

Nếu hai mẹ con bà ta không cố lừa Sở Thiên để kiếm được nhiều tiền hơn thì có lẽ bây giờ họ đã phải sớm ở nước ngoài rồi.

Sở Thiên nhìn các luật sư đang đến gần, dùng tay trái đập vào mắt cá chân của mình, tiếng còi báo động vang lên chói tai, mọi người trong phòng đều sững sờ, khi mẹ con Lưu Nhu chạy ra ngoài thì đã bị cảnh sát chặn lại.

Sở Thiên thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy viên cảnh sát, ném con d.a.o đi và phàn nàn: "Sao giờ các anh mới đến? "

“Còn chưa đủ nhanh sao?” Viên cảnh sát phía trước cười nói: “Chúng tôi đi loanh quanh một vòng, còn tưởng rằng sẽ đến đây sớm hơn,” anh ta chỉ vào tôi: “Thì ra là đoạn video do bạn gái anh ghi lại, có thể giúp chúng tôi tránh được rất nhiều rắc rối, bây giờ chỉ cần chờ đợi và giải quyết rắc rối thôi."

Lưu Cường chậm rãi mở mắt ra, cũng là ánh mắt nham hiểm giống như mẹ Lưu Nhu, lão ta nghi ngờ nhìn chằm chằm Sở Thiên: “Bây giờ cánh đã cứng rồi, tâm cơ cũng khá sâu, Lý Miêu sống hay c–hết cũng không quan tâm đúng không?"

Sở Thiên theo bản năng nắm chặt cán d.a.o lần nữa để bảo vệ tôi, viên cảnh sát cau mày cảnh giác: “Sở Thiên! Bỏ d.a.o xuống!"

Tôi lập tức cảm giác được Sở Thiên có gì đó không ổn, gân xanh trên tay nắm chuôi d.a.o của anh nổi lên, ánh mắt nham hiểm của Lưu Cường nhìn anh chằm chằm khiến anh căng thẳng như dây cung sắp đứt.

Tôi lập tức đặt một tay lên bàn tay đang cầm d.a.o của Sở Thiên, đồng thời nhìn chằm chằm vào động tác của Lưu Cường, đôi đồng tử co rút của lão ta đột nhiên tràn ngập vẻ tàn bạo và hung ác của một tay cờ bạc, tôi lập tức nhận ra lão ta muốn dụ Sở Thiên g–iết mình ở nơi công cộng! Với sự có mặt của cảnh sát, xác suất tử vong của lão ta không nhiều!

Không kịp nghĩ ngợi, tôi đã vốc một nắm bánh vừa rơi dưới đất lên đập mạnh vào mặt Lưu Cường: “ Đồ k–hốn! "

Sở Thiên vẫn còn bị kích thích bởi hành động và ánh mắt của Lưu Cường, anh giơ tay định vung d.a.o thì con d.a.o đã cắt vào tay tôi nên anh đã dừng lại ngay, viên cảnh sát lao tới, sờ s.ú.n.g rồi thở phào nhẹ nhõm, lập tức kéo Lưu Cường ra khỏi người Sở Thiên, nghiến răng nghiến lợi khóa tay mắng mỏ: "Đồ k–hốn! "

Nhìn vết m–áu trên tay tôi, Sở Thiên hốt hoảng nói: "Tay em thế nào rồi? Anh không cố ý.” Anh ngẩng đầu chạy vội về phía viên cảnh sát: “Có bác sĩ không?" Anh nhìn xuống tay tôi một lần nữa: “Tại sao em làm như vậy? M–áu nhiều quá?" Anh ngẩng đầu lên hỏi cảnh sát một lần nữa: “Này, các anh không mang theo bác sĩ sao?"

Viên cảnh sát bất đắc dĩ: “Trong số các vị khách ở đây có một bác sĩ.”

Bác sĩ tiến đến băng bó cho tôi, nhưng Sở Thiên không ngừng nói: “Bác sĩ, anh xem ngón tay của cô ấy có bị gãy không? Nhẹ nhàng một chút, anh này… Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, anh có thể làm nhẹ hơn không? Anh thấy xương bàn tay của cô ấy không bị gãy chứ? …”

Bác sĩ tức giận liếc Sở Thiê một cái: “Vết rạch lòng bàn tay sâu như vậy anh nhìn không ra ngón tay có gãy hay không sao?!”

Lưu Cường từ trên mặt dính đầy bánh ngọt mở một mắt ra, lạnh giọng nhìn Sở Thiên: “Nếu như tao vào t–ù, tao nhất định sẽ để Lý Miểu vào cùng tao.”

Lý Mạc Sầu mở cửa đi vào, cười lạnh nói: "Tôi là người tuân thủ pháp luật, không cần phải đi ăn cơm nhà nước.”

Lưu Cường cười lạnh một tiếng: “Bà…”

Lý Mạc Sầu ngắt lời lão ta: “Số tiền tôi đầu tư vào Công ty Sở Thiên đều là tiền túi của tôi. Đó là khoản đầu tư riêng. Tôi sợ Sở Thiên chịu quá nhiều áp lực nên mới nói đó là khoản đầu tư của Sơ Ngạn. Nhưng sau này đứa trẻ này tự mình phát hiện ra nên từ chối.” Bà liếc nhìn Sở Thiên: "Tất nhiên, tôi thực sự không có nhà hay cổ phiếu nào để bán, nên tôi chỉ có thể đầu tư chỗ này chỗ kia trong hai năm qua, không đủ cho cậu ấy đốt."

Lưu Cường trong mắt có chút sợ hãi cùng tức giận: “Các người liên thủ chơi tôi? "

Lý Mạc Sầu hừ lạnh: “Ai chơi ai? Có người van xin ông điều tra xem ai là chủ đầu tư của Công ty Sở Thiên sao? Làm thế nào mà ông lại ăn cắp các quy tắc chi tiết của dự án do Sơ Ngạn đầu tư? Ông đang ở trong một cái kén do chính mình tạo ra!” Lý Mạc Sầu nhìn đồng hồ trưen cổ tay: “Nửa tiếng nữa tôi có cuộc họp, tôi sẽ qua xem tình hình của cậu.” Bà cau mày nhìn tôi, “Tay cô bị sao vậy? cô vẫn đi họp với tôi chứ?"

 

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com