Tôi vội vàng gật đầu, Sở Thiên cũng không ngẩng đầu nhìn lấy tay tôi: “Không được, còn chưa đi bệnh viện, chúng ta lập tức đi bệnh viện.”
Lý Mạc Sầu tức giận liếc Sở Thiên một cái, lướt giày cao gót bỏ đi.
Tôi đ.ấ.m Sở Thiên bằng bàn tay lành lặn của mình, chỉ vào chiếc bánh và Lưu Cường ra hiệu cho anh xử lý tên k–hốn đó trước.
Sở Thiên nắm lấy tay tôi và liếc nhìn Lưu Cường, sau đó quay sang viên cảnh sát và nói: "Cảnh sát Trần, Lưu Cường đã thao túng giá cổ phiếu và trái phiếu, dùng cổ phiếu của cổ đông để lừa gạt, lát nữa tôi sẽ giao cho anh, anh có thể cho xe đi trước được không…"
Cảnh sát Trần nhìn anh: “Lưu Cường còn dính líu đến rửa tiền, mau đưa chứng cứ cho tôi, tôi phải ..”
Vương Mân đột nhiên nói: "Tôi có thể đưa nó cho anh ngay bây giờ.”
Sở Thiên gật đầu với cảnh sát Trần: “Anh hỏi hắn đi, hắn rảnh rỗi hơn tôi, tôi phải mang cô ấy đi bệnh viện …”
Bác sĩ chịu không nổi nữa: “Tôi là bác sĩ có giấy phép hành nghề! Bàn tay này của cô ấy không cần đi bệnh viện! Không phải đã xử lý hết rồi sao?! "
Lưu Cường không thể kìm nén sự tức giận trong mắt: “Vương Mân?! tao rất ủng hộ mày, sao mày…”
Vương Mân chế nhạo: “Ông chơi mô hình Ponzi ở Trung Quốc, lợi dụng sự lên xuống thất thường của tiền ảo để khiến mẹ tôi phá sản và nợ nần, buộc bà ấy phải đánh cược mọi thứ để giúp ông, ông chắc chắn rằng ông hoàn toàn có thể kiểm soát được tôi trước khi để cho tôi phụ trách dự án…”
***(mô hình Ponzi là hình thức lừa đảo thu hút các nhà đầu tư, trả lợi nhuận cho người trước đó bằng tiền từ nhà đầu tư gia nhập sau. Mô hình này khiến nạn nhân tin rằng lợi nhuận đến từ việc bán sản phẩm hoặc phương tiện khác, không biết các nhà đầu tư khác là nguồn tiền)***.
"Chỉ cần dự án này được hoàn thành tốt, món nợ mà mẹ mày mắc phải sẽ không thành vấn đề! Tao sẽ gả Tiểu Nhu cho mày! Đồ vô ơn…”
Vương Mân lạnh lùng nói: "Lưu Nhu cũng là do ông cử đến để theo dõi tôi. Hôn lễ này chỉ là để tôi hoàn toàn ở cùng một chiếc thuyền với ông. Ông muốn tôi, người biết quá nhiều về ông, hoàn toàn trói buộc tôi vào gia đình ông. Cứ như vậy, sau này nếu như ông xảy ra chuyện gì, có thể nhờ tôi cõng ông sau lưng sẽ rất thuận tiện.”
Lưu Cường gầm lên: “Tao đã nói với mày rằng tao sẽ đưa mày ra nước ngoài! Chúng ta có thể tái tạo thế giới! "
Vương Mân lạnh giọng hơn: "Đó là thế giới của ông, tôi không có ý định làm con rối, huống chi tại sao phải vì ông mà từ bỏ những thứ tôi đã gây dựng được tại Phong Thành? Đối với tôi mà nói, ở lại mới là lựa chọn tốt hơn.”
Sau khi nói xong, hắn phớt lờ Lưu Cường đang tức giận, chỉ nói với cảnh sát Trần: "Tôi có tất cả bằng chứng về tội lỗi của Lưu Cường, tôi cũng có hồ sơ về tài sản mà ông ta chuyển sang tên của Lưu Nhu, tôi có thể cung cấp chúng cho cảnh sát bất cứ lúc nào.”
Lưu Nhu hét lên và đánh hắn, Vương Mân quay đi và hai cảnh sát ngay lập tức khống chế Lưu Nhu.
Tôi nghi ngờ nhìn Sở Thiên: “Anh và Vương Mân hợp tác với nhau à? Trước đó hai người có giả vờ đánh nhau không?"
Sở Thiên liếc nhìn Vương Mân và khịt mũi: “Người như hắn sẽ không hợp tác với bất cứ ai, hắn là một kẻ ng–ốc.”
Tôi sững sờ một lúc, giật mình nghĩ ra, Vương Mân là gió chiều nào xoay chiều ấy. Nếu Sở Thiên thắng, hắn liền lấy chứng cứ giao cho cảnh sát đánh một phát vào Lưu Cường. Nhưng nếu Lưu Cường Thắng, hắn có thể sẽ cân nhắc đến việc xuất ngoại để phát triển sự nghiệp. Hiện tại Sở Thiên giúp Vương Mân, là bởi vì Vương Mân cung cấp chứng cứ cho cảnh sát lựa chọn này đối với Sở Thiên mà nói có thể đạt được lợi ích lớn hơn.
Sở Thiên thấy tôi nhìn Vương Mân, lập tức có chút tức giận: “Em nhìn hắn?" rồi hung hăng quay mặt tôi lại: “Nhìn anh này!"
Tôi khịt mũi, véo cằm Sở Thiên để nhìn vết sẹo trên mặt anh: "Có đau không? Nếu để lại sẹo…" Tôi chộp lấy một miếng bánh ngọt ném về phía Lưu Nhu, "Em sẽ g–iết cô ta!"
Cảnh sát Trần ho khan một tiếng: “Này cô, sao cô lại nhẫn tâm như vậy, tôi gọi điện thoại đưa cô đến đồn cảnh sát!"
Tôi khẽ ậm ừ, Sở Thiên tức giận nhìn cảnh sát Trần, sau đó nhìn tay tôi: “Đau không? Này, đều do anh vừa rồi không phản ứng kịp. Chúng ta đi bệnh viện đi …”
Cảnh sát Trần không nói nên lời: “Anh không nghe thấy những gì bác sĩ nói à?!”
Sở Thiên rất thù hận và phớt lờ cảnh sát Trần, trực tiếp bế tôi bước ra ngoài.
"Tay cô ấy bị thương, nhưng chân thì không sao!" Bác sĩ tức giận hét lên: “Hai người có thể dừng rải cơm cho c–hó một lúc được không?! Hai người có nghĩ đến cảm xúc của con c–hó chưa?!"
11.
Sở Thiên đến bệnh viện kê đơn thuốc mới chịu dừng lại, nhưng Lý Mạc Sầu chỉ cho tôi nghỉ hai tiếng rồi gọi tôi về, nữ quỷ này ở nơi làm việc làm chủ chồng mình. con sói nhỏ Sở Thiên kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về Lý Mạc Sầu.
Khi mang bữa tối cho tôi, anh đặc biệt mang cho Lý Mạc Sầu một loại đặc biệt hơn, vì thế cho nên hôm đó Lý Mạc Sầu vui vẻ cho tôi về nhà trước mười giờ tối.
Tay bị thương thì đương nhiên là không ảnh hưởng tới việc khác rồi, mười giờ mà đi ngủ còn quá sớm nên chúng tôi làm việc khác trước đã.
Vụ án của Lưu Cường đã được xét xử hơn nửa năm, ngoài sự tận tâm phối hợp cung cấp bằng chứng của Sở Thiên và Vương Mân, còn có Lý Mạc Sầu góp thêm gạch đá vào, cuối cùng bà ấy hài lòng thông báo với chúng tôi rằng ba thành viên trong gia đình Lưu Cường đều dính líu đến các vụ lừa đảo tài chính.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện