CHÀNG PHI CÔNG CỦA TÔI – 5

"Này” Sở Thiên không hài lòng, nhưng đôi mắt anh ta đảo qua đảo lại trên chiếc khăn tắm mà tôi đang giữ chặt: “Tôi vì chị mà đánh người ta một trận, nói không có lý lẽ? "

"Vậy vừa rồi tôi không thể mở nó từ bên trong! Là ai đã khóa? "

"Vương Mỹ đã nhờ người thay khóa, chị không mở được là chuyện bình thường.”

Tôi liếc nhìn anh ta: “Vương Mỹ? Có phải là khách hàng của cậu không?"

"Khách hàng?" Sở Thiên suy nghĩ một chút: “Có thể coi là khách hàng.”

"Cậu có bao nhiêu khách hàng?"

"Bao gồm cả Vương Mỹ là bảy, tám người gì đó.”

"Ồ, vậy cậu đúng là khỏe nha.”

Sở Thiên dừng một chút, sau đó quay đầu buồn cười nhìn tôi: “Này, chị cho rằng tôi làm cái gì? "

Tôi nhướng mày: “Bảy, tám khách hàng, cậu nghĩ cậu đang làm gì? Này, lương của cậu trong ngành này có cao không?"

"Này!” Sở Thiên đứng dậy, nhưng chân anh ta bị trượt và anh ta nhảy thẳng vào bồn tắm, nước b.ắ.n tung tóe khắp nơi. Tôi vừa ngạc nhiên vừa tức giận vừa buồn cười. Nhìn thấy Sở Thiên vùng vẫy, dụi mắt phun ra những cánh hoa tôi đã thực sự cười thành tiếng.

Sở Thiên thở hổn hển, nhìn tôi với đôi mắt mơ màng: “Để tôi nói cho chị biết, Liễu Hạ Huệ như tôi chính là giả vờ mạnh mẽ…”

Tôi liếc nhìn cánh tay anh ta: “Chảy m.á.u rồi, đi ra ngoài băng lại đi"

Sở Thiên nhìn tôi với ánh mắt dần dần nóng bỏng, tôi nhướng đuôi mắt nhìn anh ta với nụ cười trên môi.

Vương Mỹ nói rằng Vương Mân cũng giống bà ta, vì vậy bà ta bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ và không bao giờ chạm vào những thứ bẩn thỉu.

Vương Mỹ nói đúng, Vương Mân luôn không thích tôi tiếp xúc cơ thể với những người con trai khác.

Con c–hó sữa nhỏ Sở Thiên này hẳn không phải là nam sủng của Vương Mỹ, nhưng Vương Mỹ thích anh ta, đang đánh chủ ý với anh ta.

Vương Mỹ cảm thấy rằng con c–hó sữa nhỏ Sở Thiên là của bà ta, vì vậy bà ta tự nhiên không thích người khác làm bẩn nó.

Tôi từ từ di chuyển mu bàn chân của mình từ xương cụt của Sở Thiên lên trên, khoảnh khắc tôi chạm vào anh ta, đôi mắt nóng bỏng của Sở Thiên đột nhiên bùng lên ngọn lửa, nước trong bồn tắm không thể dập tắt được b.ắ.n tung tóe.

Lớp ngụy trang của con ch.ó s-ữa nhỏ đã bị xé nát, năng lượng hoang dã và đ–iên cuồng giống như sói nhỏ.

Vào ngày cuối cùng của tháng thứ ba, Vương Mân gặp tôi: “Mễ Hoa, hôm nay là ngày cuối cùng, tôi chỉ cho em một cơ hội này…”

Sở Thiên từ trong hành lang đi ra, tôi trực tiếp nhảy lên quấn lấy người Sở Thiên, dùng đầu lưỡi cạy môi và răng ra, cho Vương Mân xem một màn hôn tự do.

Túi rác trên tay Sở Thiên rơi xuống, nhưng khi tôi xuống khỏi người Sở Thiên, anh không nhặt nó lên, chỉ liếc nhìn Vương Mân rồi ôm tôi chặt hơn: “Ai đây?"

Tôi liếc nhìn Vương Mân, cười nói: "Bạn trai cũ, hôm nay là cơ hội cuối cùng hắn cho em, hắn sợ em bỏ lỡ sẽ hối hận.”

Sở Thiên mở giọng lạnh lùng: “Cơ hội gì? "

Tôi cười nói: "Em xin hắn cho em một cơ hội tái hợp, hắn là phú nhị đại, nhớ kỹ chuyện cho em một cơ hội chắc cũng không dễ dàng gì, sao anh không mời hắn một bữa cơm? "

Sắc mặt Vương Mân tái nhợt, giọng lạnh như băng nói: "Mễ Hoa, em đừng hối hận.”

Sở Thiên huýt sáo sau lưng anh ta: “Anh trai, mời anh ăn tối được không?"

Sau khi Vương Mân đi rồi Sở Thiên không buông eo tôi ra, tôi đi tới đánh gãy tay anh ta: “Buông ra, lát nữa hàng xóm sẽ ra.”

Sở Thiên cũng không buông tha, lợi dụng chiều cao liếc tôi một cái: “Vừa rồi chị hôn tôi mãnh liệt như vậy là chọc giận hắn đúng không? Vậy chị thích hắn hay tôi? "

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, mím môi cười: "Cậu nhặt rác, phân loại rồi vứt đi, tôi thích cậu.”

Sở Thiên nhỏ hơn tôi hai tuổi, khi không giả vờ ngoan thì là một cậu bé lười biếng và nghịch ngợm, anh ta thích tôi nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu nửa dỗ dành nửa hài hước như vậy.

Nhưng thủ đoạn này hôm nay không có hiệu quả lắm, Sở Thiên càng siết chặt vòng tay hơn: “Chị thích tôi hay hắn? "

Sở Thiên siết chặt quá, tôi dùng sức giẫm chân anh một cái: “Buông ra!"

Sở Thiên rên rỉ, lúc anh ta đang cúi xuống tôi đá anh ta một lần nữa: “Nếu cậu lại ôm chặt tôi như vậy, tôi sẽ đuổi cậu ra ngoài! "

Lúc tôi đẩy cửa ra, Sở Thiên đã xách túi rác đi theo, vẻ mặt bất mãn nhìn trộm sắc mặt tôi, nói thầm: "Ngày đầu tiên chung sống chị đã cho tôi xem sắc mặt không tốt, vừa rồi rõ ràng là chị không đúng.”

"Sao mà không đúng?"

Sở Thiên tự tin: “Chị lợi dụng tôi để chọc giận Vương Mân, chị sẽ tức giận nếu tôi hỏi chị một câu, phải không ..”

Tôi quay lại nhìn: “Sở Thiên, tôi không có vấn đề gì với việc cậu nhất quyết muốn ở nhà tôi, nhưng chúng ta đã nói rõ, chúng ta không phải có quan hệ yêu đương.” Tôi cười: “Chúng ta đều là người lớn, hoàn toàn là quan hệ nam nữ chung sống, cậu còn trẻ, tôi lợi dụng cậu, tiền thuê nhà không tính tiền cho cậu, cậu gặp được chủ nhà hào phóng như vậy, không nên báo đáp sao? Hôm nay giúp tôi chút chuyện nhỏ như vậy… "

 

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com