CHÀNG PHI CÔNG CỦA TÔI – 7

Sở Thiên không ăn tối khi bận rộn, vì vậy tôi đã quen với việc hâm nóng một ly sữa cho anh ta trước khi tắm rửa.

Khi không mất bình tĩnh, Sở Thiên trông giống như một con c–hó sữa nhỏ bình thường, dễ lừa và dễ nuôi, ăn bất cứ thứ gì được cho, và cũng không phàn nàn nếu không được cho ăn.

Bẵng đi một thời gian bận rộn như con quay, Sở Thiên sút cân nhanh quá nên ngoại hình xuống sắc hẳn, thế là lúc rảnh rỗi tôi đi siêu thị mua nửa thùng cá ngừ đại dương về chế biến sẵn và đông lạnh, hâm nóng sữa cho Sở Thiên vào buổi tối. Đôi khi, tôi làm cho anh ta một chiếc bánh sandwich trứng chiên, giống như tôi đã từng làm cho Vương Mân.

Lần đầu tiên Sở Thiên ăn nó, đôi mắt anh ta đầy kinh ngạc và yêu cầu tôi làm thêm hai chiếc nữa.

Tôi không thể nhịn cười khi thấy Sở Thiên nhìn chằm chằm vào máy tính và hét lên, suy nghĩ một chút, tôi thêm hai lát phô mai vào. Trước đây, làm như thế Vương Mân sẽ không ăn, sau này tôi dần quen với nó và gần như quên mất rằng bánh sandwich kẹp phô mai là món yêu thích của tôi.

Sở Thiên ăn một chiếc bánh sandwich khổng lồ có thêm một quả trứng rán, hai lát phô mai và ba lát thịt bò.

Tôi cười: “Cậu ăn thế này sớm muộn gì cũng mập mất.”

"Không sao, hết bận rộn tôi sẽ giảm cân.”

Sở Thiên không giảm cân, bởi vì tôi không thể cho anh ăn một chiếc bánh sandwich khổng lồ, tôi đã chọc vào cơ bụng 8 múi của Sở Thiên nhiều lần và tức giận, tôi chỉ ăn một quả táo thôi đã béo sao anh ta lại tăng cơ bắp khi ăn phô mai. Công đạo ở đâu?

Mỗi khi Sở Thiên nghĩ rằng tôi cố tình trêu chọc, anh ta sẽ nhếch mép và nói rằng nếu sợ tăng cân thì nên tập thể dục.

Chúng tôi sống với nhau vui vẻ hơn một năm, Sở Thiên nhận được vòng tài chính A, còn tôi bắt đầu theo chân Lý Mạc Sầu trong một dự án lớn của Công ty.

Dự án này là một cơ hội tuyệt vời, chưa kể đến tiền thưởng hậu hĩnh vào cuối năm và cơ hội gặp gỡ nhiều ông lớn trong ngành, nhiều tiền bối cấp cao trong vòng đã cố gắng vào nhưng không được. Lý Mạc Sầu chịu dẫn tôi đi cùng thật thú vị.

Nhưng ngoài sự phấn khích và hạnh phúc, tôi thực sự có một số phiền muộn và cáu kỉnh mà tôi không thể giải thích rõ ràng. Dự án này có mấy Công ty tham gia, Phong Thành dẫn đầu đầu tư, tiếp theo là Sơ Ngạn, ngoài hai ông lớn này ra, còn có một số ngân hàng đầu tư nhỏ và Công ty nhỏ.

Trong số những người phụ trách tại Phong Thành, có tên của Vương Mân.

Dự án này sẽ mất một năm rưỡi, và phải thường xuyên đi công tác nước ngoài, tôi sẽ chịu trách nhiệm về tất cả các kết nối giữa các phân hệ kinh doanh do Vương Mân và Sơ Ngạn phụ trách.

Khoảng hơn một năm trở lại đây, bộ máy của Công ty Sở Thiên dần dần được cải thiện, anh ta không còn phải làm việc vất vả như lúc đầu nữa, sau khi nhận được vòng tài trợ hạng A, Sở Thiên đã đưa tôi đi chợ thú cưng và mua một chú chó con Alaska mà tôi đã nhắc đến từ lâu, tôi đặt tên cho nó là Mi Mi.

Sở Thiên ôm Mi Mi, vừa ôm vừa cười như c–hó, cuối cùng tôi cũng không nhắc tới chuyện tôi sẽ làm việc với Vương Mân trong một năm rưỡi. Dù sao tôi và Sở Thiên cũng chỉ là bạn chung sống, anh chàng đẹp trai này với ngoại hình và năng lực của mình, giống như Vương Mân, anh ta nhất định sẽ cưới một cô gái xứng đôi vừa lứa như Lưu Nhu.

Sở Thiên vui vẻ chuẩn bị rượu đỏ và hoa để chúc mừng tôi, ngày hôm đó, tôi nhận được một bức ảnh từ Vương Mỹ ngay trước khi vào cửa. Bức đầu tiên là ảnh Sở Thiên ngủ vùi vào cổ Vương Mỹ, đó là ngày Sở Thiên nói là tăng ca xã giao không trở về nhà.

Những bức ảnh sau đó không quá đẹp mắt, chúng là tài khoản của Công ty Sở Thiên. Hai lần đầu tư Thiên Sứ Luân của Sở Thiên, đều là Vương Mỹ.

Trong hơn một năm Sở Thiên và tôi sống cùng nhau, Vương Mỹ vẫn rót vốn vào Công ty của Sở Thiên.

Vương Mỹ cuối cùng đã gửi cho tôi một đoạn ghi âm, rất ngắn, chỉ năm giây.

Tôi bấm vào, giọng nói của Sở Thiên quen thuộc nhớp nháp, đó là một giọng nói hơi khàn khàn sau thăng trầm của dục vọng, với một chút quyến rũ: “Chị ơi, em yêu chị.”

Lúc này, giọng nói vui vẻ của Sở Thiên gần như đồng thời từ trong phòng tắm truyền ra: "Chị, chị về rồi à? Điện thoại của tôi đổ chuông, đưa cho tôi với.”

Tôi cầm điện thoại của Sở Thiên, tên của Lưu Nhu hiện lên trên màn hình, phạm vi kinh doanh của anh ta đúng là khá rộng.

4.

Tôi không đưa điện thoại cho Sở Thiên trong phòng tắm, đó là thủ đoạn tán tỉnh thường ngày của anh ta, chỉ cần tôi ở gần phòng tắm, anh ta sẽ kéo tôi vào.

Khi Sở Thiên đi ra, anh ta cau mày khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động của mình, sau đó anh ta ném điện thoại đi và tiếp tục ậm ừ.

Tôi hợp tác kết thúc bữa tối dưới ánh nến với Sở Thiên, không đề cập đến Vương Mỹ hay Lưu Nhu.

Anh ta không biết nấu ăn, vì vậy anh ta đã gọi món bít tết và rượu vang đỏ, nhà hàng ba sao Michelin thậm chí còn gửi cả nến, và ngày kỷ niệm đầu tiên được viết trên bánh.

Tôi không biết anh ta tính toán thế nào, chúng tôi sống với nhau hơn một năm rồi. Nhưng tôi cũng không hỏi, tôi chỉ ăn bít tết, Sở Thiên vui vẻ nhìn tôi: “Đói bụng chưa? Hương vị của nhà hàng này có thích không? Tôi thấy không ngon bằng của chị nấu đâu.”

 

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com