Chương 230: Đại hỗn chiến (thượng)

Người dịch: Le Hoang

Chỉnh sửa: Hoangforever

“Hắn… hắn thật sự đến rồi. Mục tỷ tỷ theo em nghĩ tỷ tốt nhất vẫn là đừng mời chào hắn nữa, bộ dạng thường ngày của hắn chắc chắn là do dùng thuốc, hôm nay hắn nhất định là quên uống thuốc rồi.”

Ngải Đồ Đồ từ trên sân thượng kêu lên, tại đây nàng có thể thấy rõ Mạc Phàm, cũng có thể nhìn thấy hắn mang theo Hắc Ám Yêu thú.( Ám Ảnh Yêu Thú đó chuyển sang cho giống truyện tranh)

Mục Nô Kiều nghĩ rằng chuyện này cũng không đơn giản như vậy, cho dù nghĩ nát óc nàng vẫn không thể suy đoán ra được ý định của Mạc Phàm.

Tam Bộ Tháp là ước mơ mà mọi người hằng tha thiết, đến tột cùng vì nguyên nhân gì khiến cho hắn bỏ qua cơ hội tiến vào Tam Bộ Tháp…

Hơn nữa, ngày trước chứng kiến Mạc Phàm có chút đê tiện, có chút bỉ ổi. Thế nhưng hôm nay hắn lại âm trầm như vậy, đúng là hiếm gặp. Thậm chí nàng còn cảm nhận được khó tức hắc ám như có như không lượn lờ xung quanh hắn.

Mục Nô Kiều cũng không phải là lần đầu tiên cảm nhận thấy khí tức hắc ám này, lúc trước thời điểm hắn bị nhốt trong Khôn Chi Lâm dường như loại khí tức hắc ám này cũng có xuất hiện.

Hắn có Hắc Ám Hệ???

Hoặc là trên người hắn có Hắc Ám Ma Cụ??

Mục Nô Kiều lẳng lặng nhìn hắn, lại phát hiện Mạc Phàm này càng ngày càng khó nắm bắt, khó đoán được.

Lúc này Mạc Phàm đã đi tới trung tâm của đài phun nước trong quảng trường, người vây quanh hắn càng lúc càng đông, chỉ là không có ai dám tuỳ tiện bước về phía trước tấn công hắn như trước.

Hắc Ám Yêu thú bị U Lang thú kéo theo ở đằng sau, U Lang thú và chủ nhân của nó đang phải đối mặt nhiều Ma Pháp Sư vây quanh như vậy, thế nhưng cả hai lại không hề tỏ ra khiếp sợ một chút nào cả.

Ánh mắt Mạc Phàm quét qua một lượt đám đông xung quanh. Hắn biết cái tên giết hại Hứa Chiêu Đình nhất định trà trộn trong đám người này. Thế nhưng hắn rốt cuộc là ai???

“Ai muốn nó??”

Mạc Phàm chỉ vào Ám Ảnh Yêu thú, hỏi.

Ai muốn nó??

Mọi người âm thầm mắng ở trong lòng, tên này đang nói nhảm cái gì vậy, ai ở đây mà không muốn nó chứ?

“Tiện thể nói luôn, ở quê ta có một loại tuyền thuỷ vô cùng đặc thù. Ta vốn định cùng con Ám Ảnh Yêu thú này ký kết khế ước, ai ngờ được con hàng này nuốt mất cái bình chứa tuyền thuỷ của ta. Hắc Ám Yêu thú các ngươi muốn thì đến đây mà lấy, nhưng nhớ trả lại ta cái bình chứa tuyền thuỷ kia.” Mạc Phàm tiếp tục nói.

Những lời nói này Mạc Phàm nói rất là trắng trợn, trắng tới mức trợn ra.

Đúng vậy. Hắn chính là muốn nói cho cái tên cẩu tạp chủng Hắc Ám Giáo Đình đang ẩn núp trong đám học viên kia rằng Địa Thánh Tuyền đang ở trong tay bố mày đây, hiện tại bố mày đã đem cho chó… à nhầm cho Hắc Ám Yêu thú ăn, có bản lĩnh thì bơi vào đây cùng với một ngàn tên học viên ở nơi này mà cướp!

“Tên này… Hắn biết rõ mục đích của chúng ta.”

“Hắn đang gài bẫy dụ dỗ chúng ta ra.”

“Bẫy thì sao chứ? Tất cả mọi người ở đây đều muốn cướp Ám Ảnh Yêu thú. Chúng ta cũng xông lên cướp, không thể bại lộ được đâu!”

Phó Thiên Minh cắn răng nói.

“Đúng vậy. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta rồi. Ta cũng không muốn nhiệm vụ thất bại trở về gặp chấp sự đại nhân.”

“Giáo sĩ đại nhân, ngài nói gì đi.”

Tên giáo sĩ kia đứng ở nơi đó như một bức tượng. Hai con mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm đầy thù hận.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, có lẽ Mạc Phàm đã bị ánh mắt kia xé thành mảnh nhỏ!!

Tên Mạc Phàm chết tiệt này. Hắn cố tình dẫn dụ mình lộ mặt.

Tốt, Vũ Ngang ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh. Tại trận đại hỗn chiến ở đây, quyền cước không có mắt. Nếu như xuất hiện thương vong thì trường học cũng chưa chắc đã truy cứu. Vậy thì thừa lúc hỗn loạn giết ngươi rồi sau đó lấy đi Địa Thánh Tuyền!

“Đại nhân, tôi vừa mới kiểm tra xong, trong hơi thở Ám Ảnh Yêu thú xác thực phát ra khí tức Địa Thánh Tuyền. Địa Thánh Tuyền đúng là ở trong bụng con Hắc Ám Yêu thú, không thể giả được.”

“Đại nhân. Chúng tôi đã xác nhận qua, người của Thẩm Phán hội cũng không có ở gần đây. Chúng ta chỉ cần che mắt nhân viên nhà trường là được. Hành động lần này chắc chắn sẽ không bị bại lộ.”

Tên Hôi Nhất giả trang thành học viên nói.

Vũ Ngang gật đầu.

Hắn muốn lao đầu vào chỗ chết, chính mình sẽ cho hắn toại nguyện.

“Chưa cần dùng lực lượng của Giáo Đình, trước tiên cướp được Hắc Ám Yêu thú rồi tính tiếp!”

Vũ Ngang nói.

Mặc dù vô cùng căm hận Mạc Phàm, nhưng Vũ Ngang hiểu rõ lấy được Địa Thánh Tuyền mới là điều quan trọng hơn cả, một khi lấy được Địa Thánh Tuyền, Vũ Ngang hắn sẽ trở thành Lam Y Chấp Sự, quyền lực ngập trời. Lúc đó muốn ai chết đều là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Đã rõ. Chẳng qua là trong Thanh Giáo Khu cao thủ không ít, sợ rằng chúng ta sẽ gặp phải những trở ngại không nhỏ.”

“Hừ, cũng chỉ là phế vật mà thôi.”

Vũ Ngang toát ra vài phần khinh thường.

Hắn bất động. Còn thủ hạ của hắn thì lao lên cướp đoạt Ám Ảnh Yêu Thú.

Dù sao đám người này có bị bại lộ, hay là chết đi chăng nữa. Hắn cũng chẳng mấy bận tâm làm gì.

Ánh mắt Mạc Phàm vẫn nhìn chung quanh. Hắn biết chỉ dùng mắt thì không thể nào tìm ra những tên thành viên của Hắc Ám Giáo Đình kia.

Quét mắt một cái, Mạc Phàm bắt gặp một vài gương mặt quen thuộc.

“Bạch Tàng Phong, là ngươi à, giải đấu tân sinh hôm đó ta dùng sét đánh ngươi. Ta cảm thấy rất là áy náy. Con Hắc Ám Yêu thú, đưa cho ngươi vậy. Xem như là lời xin lỗi chân thành của ta đi.”

Mạc Phàm nhìn Bạch Tàng Phong có mấy phần oán hận mình, liền cười hồn nhiên nói.

Dứt lời, Mạc Phàm ra lệnh U Lang thú đem con Ám Ảnh Yêu thú kéo tới trước mặt Bạch Tàng Phong.

Bạch Tàng Phong đứng ở nơi đó mà ngơ ngẩn hết cả người!!

Cái đệch mợ nhà ngươi, nếu như ngươi có thành ý như vậy. Tại sao ngươi không lén lút đưa nó cho ta. Khi đó ta liền xem ngươi thành huynh đệ của mình. Ngươi lúc này thì hay rồi, lại ném nó về phía ta. Thế chẳng khác nào biến ta thành bao cát cho mọi người đánh hội đồng hay sao.

Nói đưa liền đưa, Mạc Phàm thậm chí không thèm liếc mắt nhìn lại con Ám Ảnh Yêu thú kia. Cứ như vậy để cho U Lang thú mang con Ám Ảnh Yêu thú đã bị trói chặt tới trước mặt Bạch Tàng Phong.

“Xông lên, xông lên!!”

“Cướp nó, nhanh cướp nó!!”

“Ta có chết cũng phải vào Tam Bộ Tháp, ai dám giành giật với ta, ta liều mạng với hắn!!!”

Thoáng cái các học viên giống như bị điên, lập tức điên cuồng xông lên cướp đoạt Ám Ảnh Yêu Thú không khác gì những con sói đói trong sa mạc!

Người ra tay đầu tiên quả thật làm cho mọi người có chút ngạc nhiên, chính là kẻ sở hữu con Thực Cốt Yêu cường đại – Vương Lực Đỉnh.

Vương Lực Đỉnh ra lệnh Thực Cốt Yêu bay vòng vòng trên đầu Ám Ảnh Yêu thú. Đối với những tên có vọng tưởng xông lên cướp đoạt Ám Ảnh Yêu Thú hắn liền ra lệnh Thực Cốt Yêu tấn công.

Rõ ràng con Thực Cốt Yêu của hắn thực lực đã tăng lên, trong quá trình lượn vòng quanh lông vũ của nó như những lưỡi dao sắc nhọn rơi xuống cắm xung quanh Hắc Ám Yêu Thú

Vương Lực Đỉnh ra tay khá là ngoan độc. Những chiếc lông vũ sắc bén của con Thực Cốt Yêu bắn vào một khu vực rộng lớn, lập tức đánh gục hơn mười mấy người. Những học viên kia còn chưa kịp phóng thích ra một cái ma pháp nào đã bị té ngã trên mặt đất kêu rên inh ỏi…

“Các ngươi nên biết, triệu hoán thú cùng ma pháp là không giống nhau. Ma pháp phóng thích ra có thể khống chế được uy lực, tránh ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng con Thực Cốt Yêu khát máu này thì không phải như vậy. Ta nhiều khi còn không khống chế được nó. Nếu như có ai bị mổ vào mắt, bị cắt chỗ hiểm, hoặc bị chết tại đây thì cũng đừng trách ta Vương Lực Đỉnh máu lạnh, bởi vì ta đã nhắc nhở trước rồi!”

Vương Lực Đỉnh bá khí mười phần. Vừa mới xuất kích đã đe dọa mọi người rồi.

Hiển nhiên Vương Lực Đỉnh còn có đồng đội. Bốn người khác lập tức vây xung quanh Vương Lực Đỉnh. Một người trong đó dùng chân đạp lên con Ám Ảnh Yêu Thú không có cách nào di chuyển kia. Hai con mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

Lời Vương Lực Đỉnh vừa nói ra quả thật tác dụng vô cùng. Không ít tên Ma Pháp sư không có năng lực phòng ngự tốt liền lui lại. Còn những học viên khác còn chưa có vẽ ra Tinh Đồ liền lựa chọn không xông lên tranh đoạt nữa, vội vàng thối lui về sau.

Lần tranh đoạt này, đối với mỗi người mà nói, xem như là một lần thử thách quan trọng. Nó liên quan tới tính mạng con người!

Giáo viên nhà trường đã nói rồi, trừ khi có chứng cớ vô cùng xác thực chứng mình người đó cố tình đả thương người khác. Còn không thì trong quá trình tranh đoạt nếu như xảy ra thương vong, bản thân tự chịu trách nhiệm. Cho nên một là thối lui về khu vực an toàn. Hai là tranh đoạt bị ngộ thương thì cũng đừng có trách nhà trường không có nói trước!

Hầu hết Ma pháp sư ở đây đều đã trưởng thành cả rồi. Cho nên cũng phải biết chịu trách nhiệm cho hành động của mình.

Huống hồ, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nói rằng Ma Pháp Sư là tuyệt đối an toàn!!

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com