Chương 242: Đấu trí với Hắc Giáo Đình (thượng)

Dịch: Hoangforever

(đoạn đầu mô tả cảnh, thơ văn quá dịch cho có lệ)

Dòng nước trong màn đêm lững lờ, lặng lẽ trôi. Ngày thường dòng nước này vẫn luôn ánh lên màu vàng, do ánh sáng từ phía Ma Đô rọi xuống. Thế nhưng ngày hôm nay lại không thấy đâu cả.

Mây đen dày đặc che phủ cả bầu trời. Mấy tòa nhà cao ốc chọc trời trông giống như hạc lạc giữa bầy gà, thỉnh thoảng nhấp nháy lên ánh đèn từ mấy căn phòng ở trên cao. Nó cứ như vậy đứng sừng sững, xuyên qua những đám mây kia.

Hàng ngàn, hàng vạn ánh đèn từ các căn nhà trong thành phố. Nó rậm rạp chi chít, giăng khắp nơi trên đường phố. Khiến cho mấy con đường đã đông nghẹt xe cộ kia càng thêm tấp nập hơn. Những ánh đèn ô tô màu đỏ chạy dọc theo con đường không khác gì những giọt máu đang lưu thông chậm chạp trong mạch máu vậy. Nó đổ đồn từ mọi phương hướng về dải đất được xem như trái tim của Ma Đô này!

Trong một tòa cao ốc Kinh Thiên, có mái vòm. Một gã có mái tóc màu xạnh đứng một mình ở đó. Người này có mái tóc trải chuốt, tách ra hai bên, gương mặt đầy xương xẩu, cằm nhọn hoắt. Hơn nữa sắc mặt hắn còn nhợt nhạt. Nhìn hắn lúc này không khác gì con ma….

Hai con mắt của hắn có chút sâu, sâu đến nỗi giống như không hề có cảm xúc vậy.

Hắc khoác trên người một bộ đồ cổ trang. Nhưng điều khiến cho mọi người ở đây ngạc nhiên lại chính là một đôi cánh chim ưng ở sau lưng hắn!

Đôi cánh này sắc bén như dao. Từ trong đôi cánh hiện ra hoa văn có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Lúc này nó đang ở trạng thái thu hẹp lại. Nhưng một khi nó mở ra thì nó rất là to lớn, đầy đặn và khỏe khoắn vô cùng!!

Một người như vậy, lại đứng ở trên một tòa cao ốc chọc trời, thì hắn phải cao ngạo, cô độc tuyệt thế như thế nào. Cho dù thành thị có lớn hơn nữa, hắn cũng có thể dễ dàng thu hết mọi thứ vào trong tầm mắt của mình!!

“Đã tìm được vị trí của hắn!”

“Ở đâu??”

“Khu lãnh thổ Khương Bắc, đã phóng lên pháo sáng.”

Hai con mắt nam tử mặt nhợt nhạt nhìn về phía nam. Quả nhiên đây là một khu vực nội thành rất là rực rỡ. Đặc biệt khu vực này ánh đèn lại còn lúc lên lúc xuống!

“Hừ! Lam Y, lần này người đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay Dạ Ưng ta.”

Nam tử mặt nhợt nhạt tung người nhảy. Đôi cánh chim ưng phía sau mở ra, một tiếng “Phật” vang lên. Dưới ánh đèn của tòa cao ốc này, đôi cánh đen kịt kia càng thêm lịch lãm hơn….

Cuồng phong gào thét. Thế nhưng nam tử mặt nhợt nhạt vẫn phe phẩy đôi cánh của mình. Lúc này hắn hoàn toàn bay lượn giữa bầu trời thành phố này. Bay lượn ở độ cao cũng không cao không thấp, vừa vặn ở phía dưới đám mây đen kia.

Hắn khẽ nghiêng người, đảo cánh, tránh đi một tòa cao ốc chọc xuyên qua đám mây đen này. Chỉ trong thoáng chốc cả tòa cao ốc chọc xuyên qua mây đen đã bị hắn bỏ lại sau lưng. Hắn nhanh chóng xẹt qua bầu trời sông Hoàng Phố không khác gì một con chim nhạn. Nam tử tái nhợt càng lúc càng tiến gần nơi có ánh sáng lấp lóe kia.

……………

“Mạc phàm, Mạc phàm……”

Một âm thanh lo lắng từ trong chiếc tai nghe của Mạc Phàm truyền tới.

“Lão sư, lúc này tôi đang bận một chút.”

“Ngươi nghe ta nói đã. Lam Y Chấp Sự dự định đào tẩu. Thẩm phán viên Dạ Ưng của chúng ta đang chờ mệnh lệnh bất cứ lúc nào. Chỉ cần ngươi có thể trì hoãn thêm được 5 phút nữa, thì tên Lam Y Chấp Sự kia có chạy đằng trời….Người của chúng ta giám sát ở nơi đó có đưa tới một tin tức, bọn chúng hình như đang đợi cái gì đó thì phải.”

Giọng nói của Lão sư Đường Nguyệt truyền tới lỗ tai Mạc Phàm.

“Bọn chúng hẳn là đang đợi lấy được Địa Thánh Tuyền đi… Mẹ kiếp, đồ đê tiện!”

Ở đầu bên này, khóe miệng Mạc Phàm đang còn chảy ra máu tươi, cũng không nhịn được mắng lên một câu.

Hiệu quả tê liệt của Lôi Ấn khiến cho hắn có thể tranh thủ thêm được một chút thời gian. Chỉ bất quá tình hình của hắn lúc này không được lạc quan cho lắm.

“A, xin lỗi! Lão sư Đường Nguyệt, tôi không phải mắng cô đâu. Ở chỗ tôi lúc này có một con Hắc Súc Yêu nguyền rủa. Nó khá là khó đối phó. Mà cô vừa mới nói cái gì ý nhỉ???”

Mạc Phàm quả thật là một người tài cao gan to. Trong lúc chiến đấu gay go như thế này mà hắn vẫn có thể rảnh rỗi hàn huyên qua điện thoại được.

“Thì ra là như vậy. Lam Y Chấp Sự đang đợi tên Hôi Y Giáo Sĩ hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên hắn mới mạo hiểm lưu lại, chuẩn bị nhận hàng. Mạc Phàm, 5 phút nữa người của chúng ta mới bố trí xong xuôi, mới xông vào bắt hắn được. Cho nên ngươi nhất định phải trì hoãn, để cho bọn chúng vì ngươi mà mạo hiểm thêm 5 phút nữa.”

Đường Nguyệt nói.

Mạc Phàm quả thật không hiểu. Nếu đã tìm được người rồi. Sao không xông vào bắt hắn luôn đi, lại còn phải đi bố trí thêm 5 phút nữa làm cái gì vậy trời???………

Chẳng lẽ vì muốn quăng lưới rộng ra hơn nữa, muốn làm một mẻ bắt được nhiều con cá lớn luôn sao? Hay là vì mục tiêu quậy phá ở trong khu vực thành phố, một khi xảy ra chiến đấu sẽ dẫn tới thương vong cho người vô tội?

Bất kể là nguyên nhân loại nào đi chăng nữa. Mạc Phàm biết hắn phải kéo dài thời gian thêm nữa. Hình như trước đó không lâu, cái tên Vũ Ngang này quả thật cũng có trao đổi, nói chuyện với ai đó thì phải. Có lẽ người mà hắn nói chuyện lúc đó chính là tên Lam Y Chấp sự này.

“Giáo sĩ đại nhân, trong bụng con Hắc Ám Yêu Thú chỉ có mấy giọt Địa Thánh Tuyền. Hơn nữa gần như khô cạn rồi. Chúng ta bị tên tiểu tử kia đùa giỡn rồi!”

Ở bên ngoài lồng sắt khổng lồ, hai tên Phó Thiên Minh và Cổ Văn Thanh chạy tới. Bọn hắn rất là tức giận nói với Vũ Ngang.

Vũ Ngang sau khi nghe thấy như vậy, sắc mặt hắn càng thêm tức giận hơn nữa. Nhưng hắn chỉ có thể mạnh mẽ áp chế sự tức giận này lại.

Từ giọng nói của Lam Y Chấp Sự, xem ra tình hình lúc này rất là nguy cấp. Nếu như nhiệm vụ không có hi vọng hoàn thành thì phải lập tức rút lui. đọc truyện toàn chức pháp sư dịch hoàn chỉnh tại truyenhoangdung.xyz

Nhưng, Vũ Ngang quả thật không cam lòng. Hắn không cam lòng để tên Mạc Phàm này cứ như vậy tẩu thoát, cứ như vậy giữ lại được cái mạng chó kia!

“Bá!!!!!!!!!!”

Một đạo lệ trảo quét ngang qua. Mạc Phàm ở trong lồng sắt thuần phục thú lăn lộn liên tục. Hắn cứ lăn lộn dọc theo cái lồng sắt này.

Lần này, rõ ràng hắn bị thương cũng không có nhẹ. Hơn nữa hắn còn rất không may mắn nữa. Tiểu Nê Thu ở trước ngực hắn hình như bị va chạm vào. Cho nên nó không còn che giấu khí tức được nữa, cứ như vậy tỏa ra hơi thở đặc thù khắp bốn phương tám phương.

Khí tức này cứ như vậy từ từ khuếch tán ra, tạo thành một hào quang khổng lồ. Trong hào quang này hiện ra một tầng hơi nước. Hơi nước này khiến cho người khác hít phải, tinh thần cũng phải run lên, cảm thấy thoải mái tới cực điểm!

“Địa Thánh Tuyền..Địa Thánh Tuyền nguyên vẹn!!”

Nhất thời, con ngươi của Vũ Ngang như muốn lồi ra ngoài!! đọc truyện toàn chức pháp sư dịch hoàn chỉnh tại truyenhoangdung.xyz

Quả nhiên Địa Thánh Tuyền ở trong tay tên tiểu tử này. Hơn nữa nó còn được bảo quản khá là hoàn hảo.

Không trách mấy năm qua thực lực của tên Mạc Phàm này lại tăng lên mạnh mẽ tới như vậy. Đạt tới tu vi, trình độ có thể xưng bá vị trí thứ nhất, thứ hai ở trong học phủ Minh Châu. Thì ra nguyên nhân chính là vì hắn sở hữu thiên linh bảo của Bác Thành!!

“Giết hắn! Nhanh giết hắn! Lấy cái dây chuyền kia đưa cho ta!!!”

Vũ Ngang lúc này giống như điên rồi.

Nhớ ngày trước, hắn ẩn núp 10 năm trời trong Mục Gia. Ngoài cái nguyên nhân muốn làm nhân vật trọng yếu ở Bắc Thành ra. Thì nguyên nhân quan trọng nhất chính là vì muốn cướp đoạt được Địa Thánh Tuyền này.

Đại nhân Tát Lãng từng nói rằng, hắn muốn có Địa Thánh Tuyền chỉ vì hắn muốn mở ra một cái nghi thức. Còn đối với hiệu quả tu luyện kia, quả thật hắn không có một chút hứng thú nào cả. Nếu như Vũ Ngang có thể lén lút lấy ra được Địa Thánh Tuyền. Như vậy sau khi nghi thức chấm dứt, cái Địa Thánh Tuyền kia sẽ giao cho Vũ Ngang hắn!

Giấc mộng đẹp một bước lên trời này, Vũ Ngang đã mơ đi mơ lại nhiều lần lắm rồi. Thế nhưng kết quả lại là một nửa khuôn mặt của hắn biến thành thối rữa, hư hỏng!

Vừa nhìn thấy Địa Thánh Tuyền còn nguyên vẹn, quả thật ánh mắt Vũ Ngang lúc này hoàn toàn đỏ bừng lên rồi.

“Chấp sự đại nhân, là Địa Thánh Tuyền nguyên vẹn. Nó ở trong dây chuyền của tên tiểu tử này. Nếu như Tát Lãng đại nhân mà biết được chuyện này, chắc hẳn sẽ phi thường cao hứng!!!”

“Đáng chết! Vậy còn không nhanh lấy nó về đây. Nhanh đưa cho ta!”

Ở đầu bên kia, Lam Y Chấp Sự hình như nhận ra được trong chuyện lần này có gì đó không đúng. Hắn nghe thấy Vũ Ngang nói như vậy, liền điên cuồng gào lên nói.

Đương nhiên Vũ Ngang không thể nào biết được tình hình lúc này nguy hiểm, khẩn cấp tới như thế nào. Trong mắt hắn lúc này chỉ có Địa Thánh Tuyền.

Lam Y Chấp Sự cũng chỉ có thể đợi.

Giáo đồ, giáo sĩ không thể nào biết được vị trí của Tát Lãng, càng không nói tới chuyện có bất kỳ tiếp xúc gì với Tát Lãng đại nhân. Có thể tiếp xúc với Tát Lãng, vĩnh viễn chỉ có Lam Y Chấp Sự. Hắc Giáo Đình sở dĩ có thể trường tồn lâu dài tới như vậy. Chính là nhờ vào sự phân cấp, quan hệ tiếp xúc giữa các thành viên như thế này.

Trước mắt, đám người Vũ Ngang của bọn họ thuộc về trạng thái bị bại lộ mất một nửa. Nếu như đám người này không nghe theo lời Lam Y Chấp Sự… Thì rất nhanh Thẩm Phán hội sẽ bao vây, phong tỏa cả Ma Đô này. Tới lúc đó, cho dù có lấy được Địa Thánh Tuyền thì cũng không thể nào mang ra ngoài được.

Mà một khi đạt tới đẳng cấp Lam Y Chấp Sự…Các nhân vật thuộc đẳng cấp Chấp Sự này sẽ bị Hắc Giáo Đình quản lý rất là chặt. Bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào Hôi Y Giáo Sĩ cùng với các giáo đồ của mình để hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần lấy được vật phẩm nhiệm vụ. Dựa vào bản lĩnh của Lam Y Chấp Sự, việc hắn có thể biến mất không còn thấy bóng dáng, không còn thấy tăm hơi ở đâu cũng chỉ là chuyện nhỏ. Quan trọng nhất là vật phẩm này không bị Thẩm Phán hội lấy lại là được!

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com