Dịch: Hoangforever, Lê Hoàng
” Hắc Ám Giáo Đình nghiên cứu tà thuật để làm hại loài người. Đó là chuyện ai cũng biết cả. Cũng không phải là vấn đề mà chúng ta cần phải tranh luận nữa. Mà chúng tôi làm việc, đương nhiên cũng có nguyên tắc của mình. Những vật phẩm chúng tôi dùng để thử nghiệm, tất cả đều là phạm nhân đã bị phán tử hình. Mặc dù có một số chỗ, chúng tôi không thể khống chế được. Nhưng cuối cùng vẫn bị chúng tôi xử lý sạch sẽ đó sao. Cũng không có gây nguy hại tới một khu vực người dân sinh sống nào cả. Thu Vũ Hoa, ông cũng quá mức ngoan cố rồi đó. Sao ông dám bảo chúng tôi làm như vậy là thuật tà ác. Chúng tôi là đang sáng tạo đấy. Ông có biết không? Thời cổ đại, mọi người có thể thức tỉnh và học tập ma pháp ít đến thảm thương. Muốn được như bây giờ, còn không phải là nhờ vào các vĩ nhân ở các lĩnh vực khác nhau thăm dò, khai sáng ra sao. Nếu như mỗi người có nhiều thêm một hệ, đối với quốc gia, loài người chúng ta mà nói, không phải nó sẽ tăng thêm một phần sức mạnh cho chúng ta hay sao. Chẳng lẽ phải đợi tới lúc yêu ma lớn mạnh lên, lớn mạnh tới nỗi đem chúng ta biến thành thức ăn hết. Lúc đó loài người mới ý thức được một vấn đề, loài người rất là nhỏ bé, yếu đuối à? Đạo lý lớn mạnh, không phải tự nhiên mà có. Huống hồ, bọn họ cũng phải hy sinh mình cho quốc gia chứ. Đó không phải là trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi Ma pháp sư đối với quốc gia hay sao. “
Lục Niên Đại quân thống lĩnh cũng không chịu nhượng bộ, nói ra đạo lý của lão.
” Tùy ông, muốn nói như thế nào thì nói. Dù sao, hắn cũng không phải là người của quân đội các ông. Các ông không có quyền bắt hắn làm điều bất kỳ điều cho các ông cả. Chuyện này, tôi cũng đã hỏi qua Tiêu Viện trưởng rồi. Ông ấy cũng không có đồng ý.”
Lão sư Thu Vũ Hoa cũng không muốn nói nhảm với ông lão này nữa.
” Được rồi. Được rồi. Hai người các ngươi cũng lâu lắm rồi mới gặp được nhau. Cũng đừng có cãi nhau nữa. Ngồi xuống uống trà, uống trà đi. Cấp trên sẽ có định đoạt riêng của họ.”
” Viện trưởng Tùng Hạc, hay là chúng ta nói chuyện về rèn luyện học sinh một chút được không?”
Thu Vũ Hoa cũng không muốn cùng Lục quân thống soái này nói chuyện nữa. Hắn quay sang nói chuyện với viện trưởng Tùng Hạc.
” A, về chuyện này sao. Tôi cũng đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi. Ông còn nhớ thành phố Kim Lâm không?”
” Tại sao lại đi chỗ đó….”
……………
Rèn luyện dã ngoại đối với mỗi Ma Pháp Sư trong trường học mà nói khá là quan trọng. Cho dù trường học không có cưỡng chế, ép buộc bọn họ rèn luyện dã ngoại. Thì những Ma pháp sư này, muốn mai sau thành công trên con đường đời cũng sẽ lựa chọn cho mình con đường rèn luyện dã ngoại này. Nếu muốn trở thành cường giả, thì bọn họ làm sao có thể không trải qua thân kinh bách chiến (*) được. Thân kinh bách chiến: Bản thân trải qua nhiều trận chiến Trong ngày diễn ra hội nghị sinh viên trao đổi đó, chính viện trưởng Tùng Hạc của học phủ Đế Đô cũng đã giảng giải cho mọi người nghe về chuyện rèn luyện dã ngoại này rồi.
Học viên học phủ Minh Châu và học phủ Đế Đô đều đi rèn luyện dã ngoài cùng một khu vực. Cho nên, tổ chức hội nghị này cũng chính là hai bên ngồi vào một chỗ, bàn bạc với nhau về cái vấn đề này.
“Lần này địa điểm rèn luyện chính là Thành Phố Kim Lân – một khu vực đồng bằng gần vùng hạ lưu sông Trường Giang!”
Viện trưởng Tùng Hạc nói.
“Thành phố Kim Lâm? Tại sao em chưa từng nghe đến tên của thành phố này vậy?”.
Tinh Tinh, một nữ sinh vô cùng hiểu rõ về địa lý, không nhịn được lên tiếng.
Nàng là một thiên tài về trí nhớ. Trí nhớ của nàng khá là kinh người. Tất cả thành phố trong cả nước, nàng đều thuộc làu làu. Nhưng cái tên thành phố mà viện trưởng Tùng Viện vừa nói qua. Quả thật, nàng chưa nghe thấy bao giờ.
“Thành phố Kim Lâm này có chút đặc biệt. Nó đặc biệt, bởi vì 15 năm trước, nó đã biến mất khỏi bản đồ.”
Lão sư Thu Vũ Hoa chậm rãi nói.
“Biến mất khỏi bản đồ??”
Tất cả mọi người nghe thấy vậy liền hiện ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Chưa từng nghe nói qua có thành phố nào bị san bằng cả!
Huống hồ một cái thành phố bị san bằng, đây là cái khái niệm gì???
“15 năm trước, ở khu vực đồng bằng hồ Động Đình xảy ra một lần tai hoạ yêu ma. Yêu ma tràn ngập, sinh sôi nảy nở, lan tràn, đánh tới thành phố Kim Lân cách nơi đó khá là xa. Cũng may lúc đó có một vị Ma pháp sư không thuộc người của chính phủ, ở bên ngoài tu hành. Trong quá trình hắn tu hành, hắn phát hiện ra tai họa ngầm này. Sau đó hắn thông báo lại cho chính phủ, để chính phủ đem dân chúng thành phố Kim Lân sơ tán từ trước. Nhưng trong ngày sơ tán thứ hai, thành phố Kim Lân đã biến thành hang ổ của yêu ma rồi. Thay đổi quá nhanh, khiến cho những người chưa kịp sơ tán, vĩnh viễn bị chôn vùi, mai táng ở nơi đó.”
Viện trưởng Tùng Hạc kể lại câu chuyện cũ này, nhưng trong lòng liền gợi lên vẻ thương tâm, xót xa.
Trên thực tế, người phát hiện ra cái tai hoạ ngầm kia chính là Tùng Hạc. Chẳng qua, hắn cũng không muốn nhắc lại chuyện này nữa. Bởi vì nó cuối cùng cũng biến thành một cái thảm kịch của nhân gian.
Viện trưởng Tùng Hạc vừa nhắc tới chuyện này, một vài học viên có chút hiểu biết về lịch sử lập tức liền bừng tỉnh đại ngộ.
Một số thư tịch không được công khai, quả thật cũng có ghi chép lại sự kiện này. Sự kiện 15 năm trước, ở đồng bằng hồ Động Đình có phát sinh tai họa yêu ma. Chỉ là, ở độ tuổi này của bọn họ, không phải ai cũng biết tới sự kiện 15 năm trước có một tòa thành bị biến mất.
” Nói vậy, thành phố Kim Lân hiện giờ không phải là một thành phố bị bỏ hoang rồi sao?”
Hứa Đại Long dò hỏi.
“Đúng vậy. 15 năm trước, nơi đó quả thực chính là một nơi để yêu ma vui chơi. Tới ngay cả Quân pháp sư cũng không tiếp cận được nơi đó một cách dễ dàng và cũng không có tiêu diệt được cái hang ổ này. Mà hiện nay, theo một số tin tức từ các Thợ săn Ma pháp sư truyền về từ nơi đó. Bọn họ nói rằng, yêu ma ở thành phố Kim Lâm đã biến mất một phần lớn, cảm giác như bọn chúng bỏ thành, rời đi chỗ khác vậy…… Hiện tại, chúng ta đã sơ bộ xác minh thông tin này. Quả thật, nơi đó đã giảm đi một lượng lớn yêu ma, cũng không còn đáng sợ như lúc ban đầu nữa.”
Tùng Hạc viện trưởng nói.
“Nói vậy, chúng em phải tới thành phố bỏ hoang này để rèn luyện rồi?”
“Thầy cần các em tới nơi đó thu thập thông tin chi tiết về tòa thành bỏ hoang này cho thầy.”
Viện trưởng Tùng Hạc uống một ngụm trà, nói tiếp,
“Mặc dù cả quần thể yêu ma kia đã rời khỏi rồi. Nhưng hiện tại, thành phố Kim Lâm vẫn còn rất nhiều chủng loại yêu ma khác nhau, du đãng xung quanh đó. Điều các em cần phải làm chính là, cố gắng hết sức thống kê số liệu của thành phố bỏ hoang này. Từ địa hình thành phố này, cho tới chuyện các em gặp phải bao nhiêu con yêu ma cấp nô bộc, bao nhiêu con yêu ma cấp chiến tướng. Tất cả đều phải được ghi lại một cách rõ ràng.”
“Chỉ là thống kê số liệu thôi sao??”
Trầm Minh Tiếu nhịn không được mở miệng hỏi.
Chuyện thống kê số liệu chi tiết này, hình như cũng không có gì gọi là khó khăn cho lắm.
” Chúng ta cần làm một bài luận văn phát biểu có nên xây dựng lại thành phố Kim Lân hay không? Ký tên bên dưới chính là học phủ Đế Đô và học phủ Minh Châu chúng ta. Mà số liệu thống kê do các em thu thập được lại vô cùng quan trọng. Kim Lâm thành phố có thể xây dựng lại được hay không. Hiện tại, đây chính là hạng mục quan trọng nhất. Như vậy mới có thể đánh giá được thành phố bị bỏ hoang 15 năm này có còn tồn tại nguy hiểm nữa hay không. “
Mạc phàm nghe xong, cũng cảm thấy đây là một nhiệm vụ không dễ dàng gì.
Một cái thành phố lớn như vậy, muốn thống kê số liệu một cách chi tiết, chính xác nhất…cần phải lần theo dấu vết rất là nhiều.
Nghiên cứu địa hình càng nhiều thì việc gặp phải yêu ma càng nhiều là điều hiển nhiên. Thậm chí, rất có thể còn bị hãm sâu trong bầy đàn yêu ma……
Lần này đi vào thành phố bỏ hoang kia, cấp độ nguy hiểm cũng không thua kém gì tai hoạ cảnh giới Huyết sắc ở Bác Thành. Cũng không phải trốn đến một cái kết giới an toàn liền bình an vô sự. Chỉ cần bất cẩn trong quá trình nghiên cứu địa hình, bước nhầm vào hang ổ của yêu ma. Tới lúc đó chỉ có nước xác định hài cốt cũng không còn!
“Viện trưởng, thầy bảo chúng em thống kê số lượng yêu ma cấp nô bộc, cấp chiến tướng. Vậy yêu ma cấp thống lĩnh có được tính ở trong đó không?”
La Tống ngu ngơ hỏi một câu.
“A, nếu các em gặp phải yêu ma cấp thống lĩnh, có thể còn sống trở lại đã là điều may mắn lắm rồi.”
Viện trưởng Tùng Hạc hời hợt nói.
Hắn vừa nói xong câu này, mọi người cũng không khỏi lạnh run lên.
Ngày trước, Thành phố Kim Lâm trên căn bản chính là sào huyệt yêu ma. Đã là sào huyệt, có thể khẳng định một câu rằng yêu ma cấp thống lĩnh có tồn tại. Nếu đã như vậy, thì chuyện có 1-2 con yêu ma cấp thống lĩnh không có rời đi cũng là chuyện rất có thể xảy ra. Thế thì việc bọn họ lần này đi thu thập số liệu thống kê này, không phải sẽ rất là nguy hiểm sao.
Nghe nói sinh vật cấp thống lĩnh có năng lực cảm nhận phi thường mạnh. Một con chim lớn bay lượn mấy trăm mét trên trời, ngẫu nhiên bước vào lãnh thổ của nó, thì chắc chắn con chim đó sẽ bị nuốt sống.
“Chỉ dựa vào thục lực của từng cá nhân một đương nhiên là có hạn. Lần này thống kê số liệu ở thành phố Kim Lâm, thầy hi vọng bất luận là học viên của học phủ Minh Châu hay học phủ Đế Đô, mọi người phải hiệp trợ lẫn nhau, thuận lợi và bình an trở về!”
Viện trưởng Tùng Hạc nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện