4
Mưa to suốt cả đêm. Trong lúc ngủ mơ màng, tôi luôn nghe thấy tiếng “rào rào”.
Sáng ra, vừa cầm điện thoại lên tôi đã thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ từ Hạ Dương.
Tôi đứng dậy đi rửa mặt, chẳng buồn để ý đến.
Vừa ra khỏi phòng, không khí lạnh lẽo cuốn theo mùi thức ăn thơm phức tràn vào mũi tôi.
Hạ Trạch Viễn bê hai bát mì nóng hổi đi tới.
Ăn kèm có vài con tôm, hai lát rau xanh và nửa quả trứng lòng đào.
Nửa quả còn lại nằm trong bát anh.
“Mưa kiểu này không tạnh sớm được, chúng ta có thể làm một bữa nướng trong nhà, karaoke hoặc chơi boardgame, em muốn làm gì? Để anh set up.”
Tối qua tôi ngủ không ngon, không muốn tham gia bất kì hoạt động thể chất nào.
“Có máy chiếu không ạ? Mình xem phim đi.”
“Phòng anh có.”
Hạ Trạch Viễn cong môi cười nhìn tôi.
Con mồi chủ động nhảy vào lưới, thợ săn mừng rỡ không thôi.
Tôi bình tĩnh nhai tôm như chẳng có việc gì, không để những ảo tưởng trong đầu lộ ra ngoài.
“Xem trên di động cũng được, em không kén.”
“Xem phim mà thôi, em nghĩ Hạ Trạch Viễn anh là người như nào?”
Được rồi, rốt cuộc vẫn bị nhìn ra, nhưng tôi vẫn giả bộ thản nhiên.
“Không á, tới phòng anh đi, em đã nói em không kén cá chọn canh mà.”
Trong khi tôi chọn phim, Hạ Trạch Viễn chuẩn bị cho tôi một đống đồ ăn vặt.
Có lẽ vì đã lâu không cảm thấy thoải mái như vậy nên phim chỉ chiếu được một lúc tôi đã lơ mơ buồn ngủ.
“Lê Niệm…”
Hạ Trạch Viễn đột nhiên lên tiếng.
Tôi lười biếng nghiêng đầu sang, hỏi: “Sao…”
Một nụ hôn mãnh liệt bất ngờ phủ xuống.
Tôi không chống đỡ nổi, ngay khi cơ thể sắp ngã ra sau, thắt lưng đã được một lực giữ lại.
Khung cảnh tối sáng đan xen.
Thật lâu sau anh mới cho tôi cơ hội lấy hơi.
“Hạ Trạch Viễn, anh là đồ lừa gạt.”
Anh trưng ra vẻ mặt vô tội, nói: “Trừ việc này ra anh cũng đâu làm gì khác, không hôn nhau thì sao mà yêu đương được.
Nói dứt lời, anh lại xáp tới.
Điện thoại tôi không đúng lúc rung lên.
Màn hình chói mắt hiện lên cuộc gọi từ Hạ Dương.
Hạ Trạch Viễn với tay lấy điện thoại, bắt máy: “Có rắm mau thả.”
“Chú Bảy? Xin lỗi, con gọi nhầm.”
Cúp máy được mấy giây, Hạ Dương lại gọi tới.
Hạ Trạch Xa tiếp tục mở loa ngoài: “Rốt cuộc mày tìm bạn gái chú làm gì?”
Đầu dây bên kia lại chìm vào im lặng.
Sau đó, một tiếng hét chói tai vang lên: “Hạ Lão Thất, cô ấy là vị hôn thê của con!”
Hạ Trạch Viễn không trả lời mà trực tiếp cúp máy.
Di động liên tục rung vài lần nhưng anh không bắt máy, tôi cũng không bắt.
Lúc nó cuối cùng cũng ngừng lại, tôi có thể tưởng tượng được dáng vẻ Hạ Dương đang thở hổn hển.
“A Viễn, nếu trong nhà biết về quan hệ của hai chúng ta, mọi người sẽ phản ứng thế nào?”
Dù ngày tôi hủy hôn người nhà họ Hạ đều trách móc Hạ Dương nhưng kiểu gì chăng nữa họ vẫn là người một nhà; đường đường là nhà họ Hạ lại bị một đứa mồ côi từ hôn, truyền ra ngoài cũng thật mất mặt, tuy ngoài mặt họ không nói gì nhưng chắc trong lòng vẫn sẽ trách tôi.
Hạ Trạch Viễn lại hôn tôi một lúc lâu, sau đó mới nói: “Bất kể họ phản ứng thế nào, em cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc gạt họ, đúng chứ?”
Tôi giật mình, ngây ngô gật đầu.
“Lúc từ hôn thì quang minh chính đại, lúc yêu đương thì tự do thoải mái, đấy mới là Lê Niệm anh biết.”
Cái c..hết của ba mẹ khiến tôi suy sụp và uất ức. Trong những năm này, Hạ Dương vẫn luôn là chỗ dựa tinh thần của tôi, và tôi đã sống một cách khép kín, ngột ngạt.
Thế nhưng, tôi nên sống một cuộc sống tự do và không câu nệ mới dúng.
“A Viễn, em nhớ trước khi chúng ta cũng không tiếp xúc với nhau nhiều, sao anh nhìn ra được vậy?”
“Chẳng qua đó là do em nghĩ vậy thôi.”
“Ý anh là sao?”
“Hôn anh một cái anh sẽ nói em nghe, được chứ?”
5
Hạ Dương hành động như thể “phát bệnh” nghiêm trọng.
Hắn im lìm cả ngày, đến nửa đêm lại bắt đầu oanh tạc điện thoại tôi.
“Tôi không block anh là vì nghĩ đến người nhà họ Hạ, không muốn quá tuyệt tình, anh thật sự cho rằng tôi không dám đúng không?”
“Cô cố tình ở bên Lão Thất luôn rồi, còn chưa đủ chắc?”
Giọng Hạ Dương khàn khàn và nghèn nghẹn. Tôi giật mình, hỏi: “Anh khóc đấy à?”
Đầu dây bên kia vang lên vài tiêng sụt sịt.
“Anh chỉ chơi đùa với Thẩm Thư Nguyệt chút thôi, có bao giờ anh để người ngoài ầm ĩ tới trước mặt em chưa? Niệm Niệm, em cố ý dỗi anh đúng không? Sao em có thể ở bên chú Bảy của anh được? Đó cũng là chú Bảy của em đấy, hai người làm vậy không thấy hổ thẹn với tổ tiên à?”
Hóa ra hắn đã uống quá nhiều.
Vốn đang định mắng hắn một trận nhưng sau đó tôi lại nghĩ mình nên nói cái quái gì với một kẻ say rượu?
Thế là tôi tắt máy đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cửa phòng tôi bị gõ.
Tôi vừa hé cửa ra Hạ Trạch Viễn đã chen vào.
“Em thu dọn đồ đạc đi, chúng ta di dời trận địa.”
Há?
Anh ôm tôi thật chặt, áo khoác vương hơi lạnh bên ngoài nhưng vòng tay anh lại vô cùng ấm áp.
“Sáng sớm mẹ anh gọi anh, thằng oắt Hạ Dương kia chạy đến Tương Tây tìm anh, kêu là để anh an ủi nó. Anh nói với bà thằng oắt ấy tới đây không phải để giải sầu mà là để tìm người tính sổ. Anh còn chưa nói xong bà cụ đã ngạc nhiên và mừng rỡ quá độ, phải tìm thuốc huyết áp uống.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện