Tôi không khỏi sốt ruột: “Bà nội không sao chứ?”
Giọng Hạ Trạch Viễn nhuốm ý cười: “Bà vui quá thôi, bảo anh nhất định phải dẫn em về trong bữa tiệc mừng thọ, chiếc vòng ngọc cuối cùng của bà rốt cuộc cũng có thể tống đi.”
“Vòng ngọc gia truyền?”
Tôi nghe nói mỗi khi bà nội Hạ mang thai đều sẽ đánh một chiếc vòng ngọc; sinh bé gái thì để làm của hồi môn, sinh bé trai thì dùng làm sính lễ.
Chiếc vòng lúc trước dì Trần đưa tôi là do bà nội Hạ truyền cho dì, trong tay bà cụ còn một chiếc giữ lại cho vợ Hạ Trạch Viễn
“A Viễn, em nhất định sẽ đi chúc thọ bà nội, cũng sẽ công khai thừa nhận em đang yêu đương với anh, nhưng vòng ngọc thì chắc em chưa thể nhận được.”
Trong một khoảnh khắc, anh trông có vẻ thất vọng, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười, nói: “Được rồi, chúng ta đi từng bước một thôi, dẫu sao có những việc phải thử qua mới biết có hài lòng hay không.”
Đúng là sáng sớm không nên dây với đàn ông mà.
Tôi vội vàng lảng sang chuyện khác: “Nãy anh nói đi là đi đâu?”
“Anh còn vài căn AIRBNB khác nữa, chúng ta cứ đi thẳng về hướng Tây, đầu tiên đến Đại Lý, sau đó đến Lhasa, dắt thằng oắt kia đi một vòng, đợi hai tháng nữa hẵng gặp lại nó ở tiệc mừng thọ bà cụ. Đến lúc đó…”
Ánh mắt Hạ Trạch Viễn trở nên thâm sâu, anh không nói thêm gì nữa.
Tôi hỏi vặn: “Anh sợ em bị cướp về à?”
“Niệm Niệm.”
“Vậy phải xem biểu hiện của anh trong thời gian này thế nào.”
“Ví dụ?”
“Giúp em xếp vali đi.”
Anh bất lực bật cười, ánh mắt đong đầy cưng chiều mà trước đây tôi chưa từng thấy ở Hạ Dương.
Trước giờ Hạ Dương luôn kiêu căng ngang ngược, cũng có lúc hắn sẽ dỗ tôi vui vẻ nhưng phần lớn thời gian đều lấy mình làm trung tâm, hệt như một thằng con trai chưa trưởng thành.
Ham muốn chiếm hữu của Hạ Trạch Viễn tuy bá đạo mà dịu dàng, hình như tôi… sắp đổ đến nơi rồi.
[Bạn đang đọc Đúng người được edit và đăng tại Nhân Trí page]
6
Hạ Dương chạy đến Tương Tây không tóm được chúng tôi liền tức giận đập phá AIRBNB của Hạ Trạch Viễn.
Lúc nhận được tin báo từ nhân viên, chúng tôi đang đi dạo dọc hồ Erhai, sau đó dừng lại nạp năng lượng khi đi qua một trấn nhỏ. Hạ Trạch Viễn bình tĩnh trả lời tin nhắn:
[Cứ để nó đập, chờ nó quậy xong thì thống kê tổn thất rồi gởi hóa đơn cho tôi. Trong thời gian đó, nhiệt tình đối đãi trấn an các khách khác, cần hoàn tiền thì hoàn tiền, nên xin lỗi thì xin lỗi. Nếu nó hỏi tôi đi dâu thì cứ bảo Tây Tạng.]
Suýt chút thì tôi sặc nước trái cây.
“Chờ hắn chạy tới Lhasa và phát hiện chúng ta không ở đây, e là sẽ đập còn ác hơn.”
Hạ Trạch Viễn nhướng mày cười xảo quyệt, nói:
“Dĩ nhiên phải tìm ba nó đòi thanh toán rồi. Dựa theo tính tình anh trai anh, không những thẻ nó sẽ bị khóa mà nó còn phải ăn đòn một trận, đáng đời nó.”
Tôi nghe mà hả giận, tâm trạng vui vẻ dẻ một miếng cá đút vào miệng anh.
Anh thoáng sững lại, trái cổ chuyển động lên xuống, ánh mắt nhìn tôi như thể tôi mới là miếng thịt cá kia.
Gió nhẹ nhàng lướt qua.
Tôi vén lại mái tóc bị thổi rối, nhẹ giọng đáp: “Được.”
Chúng tôi thăm thú khắp nơi suốt cả chặng đường, mãi đến hai tháng sau mới về lại Diêm Thành trước tiệc mừng thọ bà cụ một ngày.
Khoảnh khắc bước ra từ ga tàu điện cao tốc, tôi có cảm giác như đã qua một đời.
Anh nắm chặc tay tôi, nói: “Lát nữa thôi là em không hối hận được nữa đâu, anh muốn kết hôn với em, nhưng cũng muốn tôn trọng em.”
Chiếc xe đang chạy về hướng Cục Dân chính, khung cảnh bên ngoài lướt qua cửa sổ, trong đầu tôi cũng lướt qua rất nhiều hình ảnh.
Có khoảnh khắc anh nấu bữa sáng cho tôi, hoặc những lúc anh hôn tôi trong căn phòng mờ tối.
Hay lúc cùng anh nhìn ngắm núi non sông nước ở bờ hồ Erhai, ở Namtso, Wuzhen, núi Trường Bạch,… chặng đường tuy xóc nảy song lại cực kì ung dung tự tại.
Thâm tâm tôi đã xác nhận anh là Mr. Right.
“A Viễn, em bằng lòng.”
Tiệc mừng thọ tổ chức tại nhà cũ nhà họ Hạ.
Phần lớn nhân vật m.á.u máu mặt tại Diêm Thành đều tới tham dự, chỉ duy nhất không thấy bóng dáng Hạ Dương.
Hạ Trạch Viễn dẫn tôi tới dâng trà cho bà cụ Hạ.
Bà cụ kích động đến mức rơi nước mắt, run rẩy đeo vòng ngọc vào tay tôi, nói:
“Là thằng nhóc Hạ Dương không có phúc, hiện tại tốt lắm, không phải cháu dâu nhưng lại thành con dâu, tốt, tốt.”
“Bà nội, sau này con và A Viễn sẽ hiếu thuận với bà.”
“Còn kêu bà nội?”
Tôi ngập ngừng vài giây rồi chầm chậm gọi: “Mẹ.”
Mười mấy năm không gọi ra danh xưng này, trong phút chốc tâm trạng tôi chợt trở nên phức tạp.
Dì Trần đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, khóe mắt cũng ngân ngấn nước.
“Còn tưởng sẽ là con dâu, ai mà ngờ sẽ trở thành em dâu chứ? Nói nào có ngay, Lão Thất đáng tin cậy hơn A Dương nhiều. Con bé này thật sự có mắt nhìn.”
“Sao Hạ Dương không tới vậy ạ?”
“Nó về nhà mấy ngày, rồi lại chạy đến núi Trường Bạch, thời tiết lạnh thế này, trời biết khi nào nó mới về.”
Tôi và Hạ Trạch Viễn nhìn nhau.
Chắc hắn nghe tin chúng tôi mới ở đó cách đây không lâu nên mới chạy đi.
Sớm biết có ngày này, ban đầu tội dạ gì phải như vậy?
Buổi tiệc diễn ra được một nửa, Hạ Dương xuất hiện.
Hắn mặc bộ vest phẳng phiu, thoáng nhìn vẫn là chàng công tử ăn chơi nhưng khi nhìn kĩ hơn mới thấy, đường nét gương mặt hắn đã thay đổi rất nhiều.
Hạ Trạch Viễn đang xã giao với khách khứa, tôi cảm thấy nhàm chán nên ngồi một mình trong góc ăn đồ ngọt.
Hạ Dương ngay lập tức xông thẳng về phía tôi, tôi vừa nhấc ly rượu lên thì hắn đã cướp mất.
“Lê Niệm, ông đây tìm em hai tháng, em về lúc nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện