Hạ Dương lo lắng ra mặt, không biết đang diễn cho ai xem.
“Em và Hạ Trạch Viễn quen biết nhau đã được bao lâu đâu? Mới bên nhau hai ba tháng, thằng cha đấy hơn em tận mười tuổi, kết hôn nhanh như vậy em không sợ bị lão ta lừa à?”
Suy nghĩ của tôi trôi xa dần.
Ngày hôm đó, tôi đã hôn Hạ Trạch Viễn.
Anh nói với tôi rằng ngay buổi sáng tôi tới nhà họ Hạ, anh đã thấy tôi rất thú vị.
Sau đó, khi tôi dần dần lớn lên, tình cảm của anh đối với tôi cũng bắt đầu thay đổi.
Đại khái có lẽ là từ cuộc thi hát năm lớp mười một của tôi, khi đó tôi hát bài “Thiên Thiên Khuyết Ca”. (link cưới cmt)
Tôi hát không chuẩn tiếng Quảng Đông, song cuối cùng vẫn lấy được giải Nhì.
Tôi nghĩ chính cảm xúc chân thật của tôi đã làm giám khảo cảm động.
Bài hát đó là bài hát ước hẹn của ba mẹ tôi, họ từng song ca nó trong một buổi tiệc thời đi học, sau này ở nhà tôi cũng thường nghe ba ngâm nga hát.
Đáng tiếc, chỉ vì một tai nạn mà tôi không còn được nghe nữa.
Tôi vừa hát vừa khóc, đến tận khi xuống khỏi sân khấu vẫn chưa dừng lại được.
Hạ Dương đưa khăn giấy cho tôi, nói: “Sao em phải khóc? Không phải còn có anh đây sao?”
Tôi nhận khăn giấy, lau rồi lại lau, nước mắt vẫn không ngừng chảy.
“Em muốn ở một mình một lúc.”
“Được, cần gì thì gọi anh.”
Hắn xoa đầu tôi rồi quay lại khán phòng.
Tôi nhìn bầu trời đầy sao đến ngẩn người, trong đầu toàn bộ đều là những hình ảnh khi còn bé.
“Mới tí tuổi đầu, sao lại hát bài này còn sâu lắng hơn cả ông già như tôi.”
Không biết từ khi nào Hạ Trạch Viễn đã đi đến cạnh tôi và đột ngột lên tiếng khiến tôi giật mình.
“Chú Bảy? Sao chú lại ở đây?”
“Tôi đang bàn chuyện làm ăn ở gần đây, mấy ngày trước nghe Hạ Dương nói em có buổi biểu diễn nên ghé qua xem thử.”
“Ồ.”
Tôi vừa định đuổi người thì anh nói: “Muốn học tiếng Quảng Đông không? Tính cả thời đại học thì tôi đã ở Hồng Kông bảy năm, dư sức dạy em.”
Những lời này lập tức khơi dậy sự hứng thú của tôi, tôi khản giọng, nói: “Chú hát trước mấy câu nghe thử xem.”
Anh khẽ cười, sau đó thực sự bắt đầu ngâm nga: “Tương lai dù có ngàn đêm sao, sáng hơn cả ánh trăng tối nay, cũng không sánh bằng khoảnh khắc mỹ lệ của đêm nay, cũng tuyệt đối chẳng khiến em vui vẻ đến thế.”
Sau này anh nói với tôi rằng lúc đó anh đang tỏ tình với tôi, chỉ là tôi nghe không hiểu.
Cộng thêm việc cả hai đều bận bịu nhiều việc nên tôi cũng không có nhiều dịp học tiếng Quảng Đông với anh; Hạ Dương lại luôn ở đó, anh không có cơ hội nào để ở một mình bên tôi.
Suốt mấy năm qua, chúng tôi chưa bao giờ vượt qua ranh giới chú cháu.
“Niệm Niệm, em cũng cảm thấy anh nói có lý đúng không?”
9
Câu nói của Hạ Dương kéo dòng suy nghĩ của tôi trở về.
“Trước đây tôi có thể bỏ anh thì tương lai nếu anh ấy không tốt tôi cũng có thể bỏ anh ấy. Tôi sẽ luôn có đủ dũng khí để bắt đầu lại từ đầu, cũng sẽ mãi mãi vui vẻ hạnh phúc.”
Vì tôi đã học được cách yêu lấy chính mình.
“Niệm Niệm, em nghe lời anh đi được không? Chú của anh chính là một con cáo già, em nghĩ tại sao Lục Đình Châu lại đưa video cho em xem?”
Hắn mở điện thoại, phát một đoạn video.
Sao cảnh tượng này trông quen quen vậy nhỉ?
Góc quay của video này tập trung và Lục Đình Châu.
“Lúc trước ông còn nói không ai chờ cưới cô ấy, kết quả thì sao? Có một con cáo già đợi sẵn, lần này ông hối hận chưa?”
Hạ Dương vừa tức vừa giận: “Ông đừng tưởng cái gì tôi cũng không biết, ông nói chẳng qua ông chỉ không nỡ thấy Lê Niệm bị trễ nãi, nhưng với đầu óc cỡ ông chắc sẽ nghĩ ra được ý tưởng quay video du thuyền này hả?”
“Đầu tôi thế nào? Đầu tôi không đủ to hay không đủ đẹp trai?”
“Trước khi lên thuyền ông và Hạ Lão Thất đã gặp qua nhau đúng không, ông không nói sớm cho tôi biết ngược lại còn giúp con cáo già kia, đúng là bạn tốt mà.”
Lục Đình Châu rề rà rít một hơi thuốc, sảng khoái thừa nhận, nói: “Thì làm sao? Tôi không phải bạn ông thì khoảng thời gian này ông ăn của tôi uống của tôi là tôi đang làm từ thiện à?”
Hạ Dương nắm cổ áo Lục Đình Châu, nói: “Ông chọc vợ tôi giận chạy mất, tôi tiêu chút tiền của ông thì đã thế nào?”
“Ai bảo ông có mà không biết giữ, tôi mà có cô vợ như vậy, ngậm trong miệng còn sợ tan.”
Lục Đình Châu gạt tay hắn ra rồi khoác vai hắn, thở dài nói: “Tôi với ông cũng coi như bạn xấu chơi với nhau, tôi thì cứ thích yêu chiều mấy em trẻ trẻ, ông thì thích chọc gái, hai ta đều không xứng với Lê Niệm. Cũng chỉ có Lão Thất nhà ông tôi coi còn được, giao Lê Niệm cho anh ta tôi cũng yên tâm.”
“Ông cái đồ lòng dạ chó má này!”
Hạ Dương thụi Lục Đình Châu một cú.
Trong tiếng gào rú của Lục Đình Châu, hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau loạn xạ.
“Tiếp sau đó không có gì hay ho cả.”
Hạ Dương sờ cái trán bầm tím, nghiêm túc hỏi tôi: “Niệm Niệm, hiện tại chú anh tính kế em như vậy, tương lai nếu chú không yêu em nữa, người thiệt chắc chắn sẽ là em, em phải ly dị với chú đi…”
“Sau đó kết hôn với anh à?”
Không biết Hạ Dương ngu thật hay giả ngu mà trong mắt hắn lại thực sự lóe lên hi vọng.
Tôi cười nhẹ: “Anh chờ đi, chờ bốn năm, mười năm, hoặc cả đời, chờ không được thì có thể cút.”
Hạ Dương trợn mắt nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng không nói gì nữa, thuỗn mặt bỏ đi.
Hắn vừa rời đi thì Hạ Trạch Viễn bước ra từ một đầu khác của ban công, ánh mắt có vẻ bất thường.
“Em vừa nói nếu anh không tốt em sẽ bỏ anh à?”
“Em còn chưa hỏi anh về video của Lục Đình Châu đâu đấy, ở đó mà hoạnh họe em trước?
Anh càng lúc càng đến gần hơn, sau đó ép tôi vào lan can, hỏi: “Em giận à?”
Tôi choàng hai tay lên gáy anh, nói: “Vậy anh sẽ để em có cơ hội bỏ anh sao?”
“Sẽ không.”
“Vậy em không giận.”
Chuông điểm mười hai giờ đêm, pháo hoa đì đùng nổ trên bầu trời.
Anh đặt nụ hôn lên môi tôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện