Đúng người đúng thời điểm – 7 (END)

10

Trước đám cưới, chúng tôi đến nghĩa trang viếng mộ ba mẹ tôi.

Vừa đến gần bia mộ, một lon bia lăn tới.

Hạ Dương ôm mộ ba mẹ tôi uống say túy lúy.

“Chú ơi dì dơi, Niệm Niệm nghe lời hai người nhất, hai người báo mộng cho cô ấy bảo cô ấy gả cho con đi, con nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy!”

“Hai người thích hát đúng không? Con hát cho hai người nghe, từ từ nhìn lại, những đêm ta từng thuộc về nhau…”

“Khó nghe muốn c..hết!”

Hạ Trạch Viễn xách người đàn ông say đến không biết trời trăng dậy, nói: “Niệm Niệm, em nói chuyện với ba mẹ trước đi, anh đi vứt rác đã.”

Hai người vòng ra phía sau bồn hoa.

Ngay sau đó, vài tiếng hét thảm thiết vang lên.

Tôi chầm chậm ngồi xuống, nhặt vỏ lon rỗng rồi lau sạch vết bia trên mộ, sau đó đặt hoa tươi và điểm tâm mẹ thích nhất lên đó.

“Ba, mẹ, con gả cho người dạy con hát Thiên Thiên Khuyết Ca.”

Hạ Trạch Viễn thở dốc quay lại, thoạt nhìn như thể vừa lao động tay chân xong.

“Hạ…”

“Còn sống.”

Ngay lúc đó, sau bồn hoa vang lên tiếng kêu rên khàn đặc: “Hạ Trạch Viễn, chú dám đánh cháu đích tôn của nhà họ Hạ, bà nội sẽ không tha cho chú đâu!”

Hạ Trạch Viễn hét với ra bồn hoa: “Mày nói xem quan hệ giữa chú và bà nội mày là gì?”

Bên kia im bặt.

Hạ Trạch Viễn chỉnh lại quần áo trên người, sau đó quỳ xuống lạy ba lạy: “Ba, mẹ, để hai người chê cười rồi, nhưng mà hai người cũng thấy đó, từ nay về sau con sẽ luôn ở đây, Niệm Niệm sẽ không bị bắt nạt nữa.”

“Hạ Trạch Viễn, dám bắt nạt ông đây như vậy! Tôi liều mạng với chú!”

Hạ Dương bò ra từ phía sau bồn hoa, mặt đầy vết bẩn, trên người cũng bám đầy bụi đất. Hắn như vậy ở nơi này trông hơi ghê người.

Thế nhưng, hắn miệng thì mắng Hạ Trạch Viễn nhưng cơ thể lại đang bò về hướng bia mộ, như thể muốn tìm một thứ gì đó.

Cuối cùng, hắn rút ra một chiếc kẹp cà vạt từ dưới đống vỏ lon, là cái tôi đưa cho hắn khi tôi tỏ tình vào đêm sau kì thi tuyển sinh đại học.

Lúc ấy dì Trần đặt may cho Hạ Dương một bộ vest, phối hợp với cái này là vừa đẹp.

Chỗ đó vốn đã chất sẵn một đống lon nên mới nãy lúc thu dọn tôi đã không phát hiện ra nó.

“Chú dì, đây là là tín vật đính ước Niệm Niệm đưa con, cô ấy nói sẽ giống như chiếc kẹp cà vạt này, tuy không bắt mắt nhưng có thể luôn ở cạnh con, cô ấy lừa con…”

Hắn còn chưa nói hết câu đã lăn ra ngủ luôn, có lẽ là do men rượu bắt đầu ngấm.

Nhìn bộ dạng chật vật của hắn tôi cũng có hơi chua xót, nhưng không hề đau lòng.

Rốt cuộc là ai lừa ai trước?

[Bạn đang đọc Đúng người được edit và đăng tại Nhân Trí page]

11

Đám cưới được tổ chức tại nhà hàng trước đây ba mẹ tôi kết hôn.

Tôi mặc chiếc váy cưới kiểu cổ điển, khoác tay chú Hạ và dì Trần, họ thay thế ba mẹ tôi dẫn tôi bước lên sân khấu giao cho Hạ Trạch Viễn.

Dì Trần khóc nức nở, vừa xúc động chúc mừng vừa nhỏ giọng mắng Hạ Dương mấy câu.

Khách khứa rất đông, khi chúng tôi đi bàn mới phát hiện Hạ Dương không tới.

Lục Đình Châu thay hắn đưa quà cưới cho tôi.

“Bọn tôi cũng không biết hắn đi đâu, chỉ để lại cái này.”

Trong hộp là một cặp móc điện thoại.

Lúc tốt nghiệp trung học, hắn tặng tôi một chiếc móc Stella, nói là trông nó rất đáng yêu, giống như tôi vậy.

Lần này là móc điện thoại đôi Mickey và Minnie.

Những kỉ niệm xa xôi lại ùa về.

Lúc đầu tôi thích hắn chính bởi vì hắn chưa hề mất đi chút tính cách trẻ con, cực kì trái ngược với vẻ ngoài ăn chơi của hắn.

Sự vô tư đó khiến tôi ghen tị, cũng khiến tôi nhớ về những ngày còn bé.

Tôi quá hoài niệm tuổi thơ nên đã si mê hắn suốt thời gian thật dài, nhưng đời người luôn có những biến số.

Điều tôi thực sự cần không phải là một người bạn có thể chơi đùa cùng tôi, mà là một người yêu có thể hỗ trợ tôi tiến về phía trước.

Lòng bàn tay tôi ấm áp dần lên, không cần quay sang tôi cũng biết, là Hạ Trạch Viễn đang tiếp thêm sức mạnh cho tôi.

Trước đây, do bị trầm cảm, công việc của tôi vẫn luôn gián đoạn, chỉ đủ để đề phòng tôi xa rời xã hội.

Sau đám cưới, tôi bắt đầu lên kế hoạch lại cho sự nghiệp của mình.

Nghĩ đến việc đoạn thời gian cùng Hạ Trạch Viễn du ngoạn khắp nơi tôi đã ghi chép lại không ít tài liệu thực tế nên tôi đã biên soạn một vài video và đăng lên mạng, không ngờ kết quả lại rất khá quan.

Số liệu không ngừng tăng trưởng đã cho tôi tự tin, kế hoạch cũng dần trở nên rõ ràng hơn.

“A Viễn, em muốn là blogger du lịch.”

“Tiện thể quảng cáo cho AIRBNB của anh?”

“Phải tính phí quảng cáo nhé.”

Anh kéo tôi vào lòng, lấn tới: “Tính phí như nào? Anh có nên trả bằng cơ thể không?”

Tôi giãy dụa song không cách nào thoát được, ngược lại còn bị sự thay đổi ở anh dọa cho không dám lộn xộn nữa.

“Có ai làm ăn kiểu đó đâu chứ? Ít nhất cũng phải giúp em nghĩ tên tài khoản cái đã chứ?”

“Không vận động trước một chút thì đào đâu ra linh cảm đây?”

Chờ tôi tỉnh lại, bầu trời ngoài cửa sổ đã tối mịt.

Hạ Trạch Viễn ngồi trước máy tính xem những video tôi đã chỉnh sửa.

Anh hơi cau mày, ngón trỏ thi thoảng lại nhẹ nhàng gõ gõ con chuột.

Tôi nhoài người lên lưng anh, vùi đầu vào cổ anh, cắn nhẹ một cái.

“Hại em không làm xong việc, em cắn.”

Anh duỗi tay ý bảo tôi ngồi vào lòng anh, nói: “Em xem cái tên này thế nào?”

Các trang luân phiên thay đổi và một dòng chữ xuất hiện trên màn hình.

“Về sau sẽ có Thiên Thiên Khuyết Ca.”

(HẾT)

Cô bạn cùng phòng xinh đẹp dẫn đầu trong việc cô lập tôi mỉm cười rạng rỡ giơ tấm ảnh của một anh chàng trong ký túc xá lên và nói: “Chắc chắn trong vòng 1 tháng tớ sẽ theo đuổi được anh ấy.”

 

Tôi ngước lên nhìn.

 

Anh chàng kia, là anh trai trúc mã của tôi.

 

1.

 

Tạ Diệp và tôi là bạn thuở nhỏ.

 

Năm tôi bảy tuổi, bảo mẫu ở nhà xin nghỉ phép, đúng lúc bố mẹ tôi và bố mẹ Tạ Diệp tham dự bữa tiệc thăng chức của đồng nghiệp.

 

Trước khi rời đi, họ nói với Tạ Diệp: “Tạ Diệp, chỉ một đêm thôi, ở nhà chăm sóc em gái thật tốt nhé.”

 

Tạ Diệp đồng ý.

 

Nhưng sau khi người lớn rời đi vào ngày hôm đó, Tạ Diệp nhốt tôi trong nhà sau đó ra ngoài chơi game với các bạn cùng lớp.

 

Không ai ngờ tối hôm đó tôi lại sốt cao và hôn mê. Đợi đến khi bố mẹ về đưa tôi đến bệnh viện thì đã quá muộn.

 

Tôi sốt thành kẻ ngốc.

 

Lúc ba tuổi, tôi có thể đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh, nhưng sau đó, phản ứng của tôi trở nên rất chậm chạp.

 

Tôi cũng có thể làm bài tập trên giấy thi, nhưng chưa bao giờ có thể làm xong chúng trong thời gian quy định.

 

Mẹ tôi nói tôi không ngốc. Bà nói: “Nguyễn Nguyễn, con không ngốc, chỉ là ông trời đã ban cho con tốc độ âm 1,0x lần mà thôi.”

 

Đọc full NGUYỄN NGUYỄN NGỐC NGHẾCH tại KeoTruyen

Chương trước
kenhtruyen.com