Giữ Thân Như Ngọc – Chương 1

Ban đầu, ta định thi vào Hợp Hoan Tông, nhưng lại nhận được thư thông báo bị loại.

Ta ôm lấy Đại sư huynh, khóc suốt một ngày một đêm.

"Sư huynh à, ta không muốn ở lại Vô Tình Tông."

Ta vừa nói, tay vừa lần theo sống lưng của Đại sư huynh mà trượt dần xuống.

Đại sư huynh thấy ta buồn, liền vỗ về lưng ta, nói: "Sư muội, sư huynh biết muội có thể chất của Hợp Hoan Tông."

"Năm nay không được thì năm sau lại thi tiếp. Dù Hợp Hoan Tông không nhận muội, tông môn của chúng ta chắc chắn cũng không để muội chịu đói đâu."

Lời Đại sư huynh nói chân thành, ta thầm nghĩ: ta thật sự rất đói, nhìn thấy một đám sư huynh sư đệ phong lưu tuấn tú mà không ăn được, sư huynh có hiểu nỗi khổ của ta không?

Tay ta vẫn không ngừng cởi áo choàng của Đại sư huynh, miệng còn rên rỉ: "Trong lòng Âm nhi thật khổ sở!"

Nếu là thường ngày, Đại sư huynh đã sớm nhận ra, rồi mỉm cười nhẹ nhàng đẩy tay ta ra.

Nhưng lần này thấy ta khóc thảm thiết như vậy, hắn cũng không nỡ can thiệp.

Chỉ còn lại lớp y phục cuối cùng, ta dùng cách nào cũng không thể cởi ra được.

Dù đã truyền linh lực, nhưng vẫn không thể tháo được.

Ta tức giận, vừa khóc vừa hỏi: "Sư huynh, đây là loại vải gì vậy?"

Đại sư huynh chợt giật mình: "À, muội nói cái này sao? Đây là Ngọc Băng Ti Tằm giữ thân như ngọc do sư tôn phát cho chúng ta." Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nghe tên đã hiểu, giữ thân như ngọc.

"Tại sao ta lại không có?" Ta ngưng khóc, tay ta tự nhiên lại vuốt ve cơ bụng của Đại sư huynh.

Thấy ta cứ chăm chú nhìn vào lớp y phục bên trong, lại còn vuốt ve, Đại sư huynh nói: "Đây là sư tôn phát cho mỗi đệ tử của Vô Tình Tông, có lẽ vì sư muội không cần đến, nên…"

Ánh mắt ta trở nên ảm đạm.

Sư tôn phòng bị ta thật kỹ!

Ý là, cả tông môn Vô Tình này, từ sư huynh đến sư đệ đều mặc loại y phục này sao?

Vậy ta còn nghịch thế nào đây?

Thấy vẻ không vui trong mắt ta, Đại sư huynh nói: "Sư muội, nếu muội muốn, ngày khác ta sẽ xin sư tôn tặng cho muội một bộ?"

Không cần đâu.

Cả đời này, ta hận nhất bốn chữ "Giữ thân như ngọc!"

Ngày hôm sau, ta mang đôi mắt sưng húp ra sân luyện kiếm trong tông môn.

Ai ai cũng nhận ra ta không tập trung, chỉ khẽ an ủi vài câu rồi không nói thêm gì nữa.

Nhị sư huynh thanh nhã vỗ nhẹ vai ta: "Sư muội, đừng buồn nữa! Nếu muội đi rồi, sư tôn sẽ rất luyến tiếc muội đấy!"

Ta nheo mắt lại, nhìn về phía sư tôn đang đứng trên Vọng Tiên Đài.

Một mỹ nhân đứng đầu thiên hạ, vậy mà lại sáng lập nên Vô Tình Tông!

Lúc đó ta chỉ trách mình, khi tông môn hạ sơn chiêu mộ đệ tử, ta chỉ vì nhan sắc của sư tôn mà quyết định theo học.

Ngay cả phần giới thiệu về tông môn cũng không thèm đọc mà đã điền nguyện vọng.

Nguyện vọng thứ nhất: Ngọc Hành Tiên Tôn.

Nguyện vọng thứ hai: Đại sư huynh.

Nguyện vọng thứ ba: Ngũ sư tỷ.

Ta thậm chí còn chọn tuỳ ý điều chỉnh.

Khi đó ta nhìn họ mà chảy nước miếng, chỉ nghĩ rằng đi theo ai cũng không thiệt.

Sau đó, Ngọc Hành Tiên Tôn, người thanh nhã như trăng thanh gió mát, đã chọn ta làm đệ tử cuối cùng của hắn.

Hắn nói rằng, trong ánh mắt ta có thứ gì đó mà hắn không hiểu được.

Khi nói câu này, hắn nhíu mày.

Ta cũng không hiểu, ta chỉ thấy hắn thật đẹp.

Về sau, ta mới biết, thứ trong mắt ta mà hắn không hiểu chính là dục vọng.

Ta và Ngũ sư tỷ cùng chuẩn bị thi vào Hợp Hoan Tông, nàng đỗ, còn ta thì không.

Giờ đây, Ngũ sư tỷ đã thu xếp hành lý, chuẩn bị đến Hợp Hoan Tông nhập học.

Ta khóc lóc ôm lấy chân nàng: "Sư tỷ! Đừng bỏ ta lại!"

Ta đã lập ra kế hoạch song tu giữa ta và nàng, không ngờ cuối cùng lại là ta không thi đỗ!

Ngũ sư tỷ nhìn ta đầy đau xót: "Sư muội, ta sẽ đợi muội ở Hợp Hoan Tông. Muội nhất định phải đến nhé!"

Cuối cùng, nàng bái biệt sư tôn, ngự kiếm mà đi chỉ để lại một làn gió mát.

Ta khóc lóc thảm thiết trong tông môn, sư tôn chỉ lạnh lùng liếc nhìn ta từ xa.

Sư tôn ghét sự ồn ào, mà ta lại không nỡ nhìn mỹ nhân nhăn mày.

Ta lập tức im bặt.

Lúc ban đầu, khi ta cùng các đệ tử khác học nhập môn tâm pháp, ta luôn ngồi ở hàng đầu tiên.

Sư tôn nói một câu, ta nuốt một ngụm nước bọt.

Thời gian trôi qua, ta dần trưởng thành, cũng không còn muốn đến bên sư tôn mà lảng vảng nữa.

Không ai hiểu rõ hơn ta cái cảm giác nhìn thấy mà không thể chạm tới!

Ta đã thử nhiều cách khác nhau, từ hạ dược mạnh, gửi tranh xuân cung.

Thậm chí khi sư tôn tu luyện, ta còn lén lút thừa cơ mà khiêu khích một vài nơi nhạy cảm của hắn.

Nhưng hắn vẫn giữ bộ dạng vô dục vô cầu, còn ta thì đứng bên cạnh mà lòng nóng như lửa đốt.

Chương tiếp
kenhtruyen.com