Tôi nhìn sang bờ sông đối diện, không tin những gì trước mắt.
Sau đó tôi không bản thân làm sao cùng với cảnh sát quay về đồn nữa.
Trong đầu tôi rất hỗn loạn, cảm thấy những gì bản thân vừa trải qua đều đang nằm mơ vậy, nhưng tôi biết không phải như thế. Tôi kể cho cảnh sát nghe chuyện của Hứa Văn và Trần Dao Dao, thế là cảnh sát liền lấy số điện thoại của công ty Hứa Văn đang làm việc.
Gọi điện xong, cảnh sát nhìn nhau rồi nói với tôi: “Thưa cô, chúng tôi đã gọi điện thoại, công ty đó không có tên Hứa Văn cả. Cô gái, cô có người nhà tại Huyện Kỳ sao? Hay là, cô quay về nghỉ ngơi trước nhé. Chuyện này chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, có được không?”
Không có ai tên Hứa Văn?
Tôi đờ đẫn nhìn hai anh cảnh sát.
Trong ánh mắt của họ, tôi có thể cảm nhận được, chắc họ nghĩ rằng tôi trúng tà, hoặc là tôi bị điên.
Tôi không biết mình nên làm gì nữa.
Cuối cùng, cục cảnh sát mua vé tàu cho tôi, dùng xe của họ chở tôi đến ga tàu lửa.
Tại sảnh lớn của ga tàu, tôi thẫn thờ ngồi trên ghê, đột nhiên nhớ lại anh tài xế chở tôi đi đến thôn Bạch Thủy.
Điện thoại của tôi mất rồi, không có số điện thoại của anh ta, nhưng hôm đó ngay tại bên ngoài ga tàu, tôi đã gặp được anh tài xế này.
Tôi xông ra ngoài ga tàu, nhìn thấy một chiếc taxi, cuối cùng ở bên cửa phía Nam của ga, tôi thật sự nhìn thấy vị tài xế đó.
“Anh ơi!” Tôi xông qua đó, nhìn vị tài xế hỏi, “Là anh, hôm đó đã chở tôi đến thôn Bạch Thủy!”
Tài xế ngây người một lúc rồi nhìn tôi nói: “Cô gái, là cô sao? Cô phải quay về rồi à?”
“Anh đến đồn cảnh sát với tôi đi.” Tôi mở cửa leo thẳng lên xe, mở miệng nói: “Anh dẫn tôi đến đồn cảnh sát làm chứng cho tôi được không? Hôm đó chính anh đã chở tôi đến thôn Bạch Thủy. Với lại… với lại còn chở cả Hứa Văn và Trần Dao Dao đến đó nữa.”
Tài xế kinh ngạc nhìn tôi, cười nói: “Cô gái, cô làm gì thế? Tôi còn phải chở khách đó!”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và KeoTruyen
“Tôi cho anh tiền!” Tôi sốt ruột nói, “Anh chở tôi đến đồn cảnh sát đi, có lỡ bao nhiêu tiền tôi đền cho anh.”
Tài xế trầm mặc một lúc rồi nói: “Được rồi, tôi chở cô đến đồn cảnh sát.”
Xe đã khởi động, tôi vẫn còn thở hổn hển.
Anh tài xế này có thể làm chứng cho những gì tôi nói đều là thật, chỉ cần tôi nói thật, đồn cảnh sát nhất định sẽ tiếp tục điều tra.
Tôi không tin cả một cái thôn có thể biến mất trong một đêm, nhất định là chỗ nào xảy ra vấn đề, hoặc có thể là nơi mà tôi đến không đúng.
Bất chợt tôi nhớ lại lời của bà Vương nói.
Bà từng nói rằng, nếu không ai dẫn đường, người ngoài không thể nào tìm được thôn Bạch Thủy. Nhất định là chỗ tôi tìm đến đã không đúng.
Không ai dẫn đường, bản thân tôi không thể nào tìm được thôn Bạch Thủy.
Tôi nghĩ đến câu này, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh tài xế bên cạnh.
Chiếc xe đã lái đến đường núi, hai bên đều là cánh rừng chi chít.
Tôi ngửi được mùi thảo dược nhè nhẹ tỏa ra từ trên người của anh tài xế, trong lòng khủng hoảng đến tột độ.
Tôi cố gắng khống chế lại hô hấp, mở miệng nói: “Bác tài, anh dừng xe lại trước đi.”
Nhưng hắn không hề ngừng lại, quay sang nhìn tôi cười nói: “Cô gái, làm sao vậy?”
Toàn thân tôi run rẩy, vội vàng mở cửa chuẩn bị nhảy ra khỏi xe. Nhưng cửa đã bị khóa, tôi không tài nào mở ra được.
Mùi thảo dược càng lúc càng nồng, đầu óc tôi bắt đầu trở nên choáng váng.
Anh tài xế nhìn tôi, mỉm cười nói: “Thôn Bạch Thủy, trước giờ chỉ vào không ra. Vốn dĩ cô có thể thoát được một mạng, hà cớ gì phải quay về đây chứ?”
Khung cảnh trước mắt tôi đã tối đen, chìm sâu vào trong bóng tối của sự c.h.ế.t chóc vô tận…
[Hoàn Chính Văn]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện