Hoàng Tuyền Thôn Bạch Thủy – Chương 5

Chú Trung đứng dưới mái hiên cách đó không xa chạy tới, cầm một cây củi khổ chỉ vào mặt cậu ta và mắng: “Bé Hai, mau cút về nhà đi, đừng có ra ngoài hù dọa người ta.”

“Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi!” Tên ngốc đó rất sợ chú Trung, cậu ta nấp ra phía sau rồi chạy được một chút, Bé Hai gì đó đứng từ xa nhìn tôi cười hề hề và nói: “Tôi muốn ăn thịt, tôi muốn ăn thịt, hí hí.”

Chú Trung lại quơ cây củi lên mắng: “Mau cút về nhà, mày lên cơn nữa xem tao có đánh c.h.ế.t mày không!”

Tên ngốc đó chạy đi mất rồi.

Chú Trung đi tới nhìn tôi mỉm cười: “Cô gái, đừng sợ nhé. Lúc Bé Hai còn nhỏ đã bị té núi đập trúng đầu, nên mới trở nên ngây ngốc như thế. Nhưng thằng nhỏ sẽ không làm hại người đâu, cùng lắm chỉ là giành chút đồ ăn thôi, cháu đừng sợ nhé.”

Tôi thở hổn hển, chưa kịp hoàn hồn nhìn về phía thôn: “Khi nào mấy người mới sửa xong cây cầu? Nơi này không còn đường khác để đi sao? Tôi muốn rời thôn!”

“Hây da, cả thôn chỉ có mỗi cây cầu này thôi.” Chú Trung gãi gãi đầu rồi tiếp lời: “Cô cũng thấy đấy, mặt sông gió lớn, cho dù Hứa Văn nói muốn sửa cầu, đâu phải chuyện dễ dàng. Lần trước cũng đứt y chang vậy, mấy người trong thôn sửa hai ngày mới xong. Theo như chú nghĩ, hôm nay nhất định sẽ không sửa xong đâu. Cô gái, đã giữa trưa rồi, chú dẫn cháu đến nhà Hứa Văn trước nhé, ăn bữa cơm. Nếu chiều này sửa cầu xong thì cháu lại đi, cũng đỡ hơn đứng ngoài này phơi nắng phải không?”

Tôi trực tiếp lắc đầu đáp: “Tôi không đến nhà Hứa Văn. Trong thôn các người không còn chỗ nào khác để ăn cơm sao? Tiệm cơm cũng không có à?”

Thật sự bụng tôi đói quá rồi. Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và KeoTruyen

Tối hôm qua đến giờ cũng chỉ ăn được bịch bánh. Nhưng nếu muốn tôi bước vào nhà Hứa Văn thì chắc chắn tôi sẽ không đi.

Chú Trung gật đầu nói: “Trong thôn có một căn nhà nghỉ, bên đó cũng có đồ ăn. Nếu như cầu chưa sửa được, vậy thì cháu có thể ở lại đó một đêm. Chú dẫn cháu sang đó nhé.”

Tôi do dự một chút, cuối cùng cũng quyết định đi đến nhà nghỉ trước.

Tôi đi theo chú Trung vào thôn lần nước, hai bên đường các ông bà đó vẫn nhìn tôi chằm chặp.

Cái thôn này đúng là quái lạ thật đó.

Tôi đi phía sau chú Trung, thắc mắc hỏi: “Chú ơi, sao trong thôn lại có nhiều người già vậy? Thanh niên đâu hết rồi ạ?”

Chú Trung cười và nói: “Cái thôn này á hả? Giao thông không phát triển, người trẻ tuổi đều ra ngoài hết rồi, chỉ khi lễ lộc tết đến mới về. Với lại, cái thôn này còn có tên thôn Trường Thọ mà xung quanh gần xa đều biết đến, người lớn nhất cũng đã 110 tuổi rồi.”

Tôi đến từ Tố Bắc, từ nhỏ cũng sống trong nông thôn, nhưng thật sự chưa bao giờ gặp qua những cái thôn nào nghiêm trọng về tuổi tác đến thế.

Rất nhanh chú Trung đã dẫn tôi đến một căn nhà nghỉ.

Đứng trước cửa, tôi nhìn thấy Hứa Văn đang ôm đống ván gỗ chuẩn bị đi sửa cầu.

Vừa nhìn thấy tôi sắc mặt của hắn lại tái mét, hắn quát lên một tiếng: “Anh bảo em đứng bên cầu đợi anh! Em vào đây làm gì?”

“Rồi quát cái gì?” Tôi trừng mắt nhìn Hứa Văn: “Tôi đi đâu có liên quan gì đến anh à? Anh thích sửa cầu thì sửa, không thì dẹp m* đi. Hứa Văn, tôi nói cho anh biết, sau này tôi với anh không còn quan hệ gì nữa, anh với Trần Dao Dao thích làm gì thì làm, đừng có để tôi nhìn thấy những thứ kinh tởm đó!”

Hứa Văn chuẩn bị kéo lấy cổ tay tôi.

Chú Trung đứng bên cạnh chen vào giữa ngăn chúng tôi lại: “Tiểu Văn à, có chuyện gì thì nói, con gái người ta đường xa đến tìm cháu thì phải nhẹ nhàng nói chuyện với người ta chứ, đừng có hở tí là động tay động chân như thế. Với lại thôn của mình hiếm khi có người đến, sao cháu cứ mở miệng là đuổi người ta đi vậy?”

“Chú Trung, chú cho cô ấy rời khỏi thôn đi.” Giọng nói của Hứa Văn đột nhiên trở nên run rẩy vài phần.

Chú Trung mỉm cười đáp: “Cầu bị hư rồi, con bảo cô gái này sao mà rời thôn được chứ? Hơn nữa bây giờ là giữa trưa, người ta cũng biết đói mà, tốt xấu gì con cũng để người ta ăn miếng cơm vào bụng chứ? Như vậy đi, nghe chú Trung một câu, con đi sửa cầu trước đi, đợi khi nào xong rồi thì cô gái này cũng đã ăn xong cơm, đến lúc đó con đưa người ta rời thôn, vậy có được không?”

Ánh mắt của Hứa Văn vẫn còn chần chừ lắm.

Giọng nói của chú Trung đột nhiên lạnh đi vài phần: “Hứa Văn, bây giờ đến lời nói của chú Trung cháu cũng không nghe rồi sao?”

“Cháu biết rồi, chú Trung, cháu tin chú.” Hứa Văn gật gật đầu, nhìn tôi nói: “Tiểu Nguyệt, trong thôn đa số đều là thịt muối, em ăn không quen sẽ bị đau bụng đấy, cho nên em đừng ăn thịt, ăn chút rau là được nha em.”

Tôi hừ lạnh một tiếng: “Cần anh lo chắc, sửa cầu xong kêu tôi.”

Tôi chẳng để tâm đến Hứa Văn nữa, xoay người đi thẳng vào trong nhà nghỉ.

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com