Hoàng Tuyền Thôn Bạch Thủy – Chương 6

Bên ngoài nhà nghỉ là quán cơm, có thể mua đồ ăn, bên trong chính là chỗ ở.

Bà chủ nhà nghỉ là một bà lão, trông cũng cỡ 7-80 tuổi, nhưng mà tay chân vẫn còn nhanh nhẹn lắm, nhìn thấy tôi ngồi xuống liền rót cho tôi một ly trà.

Chú Trung nhìn tôi một cái rồi quay sang nói với bà lão: “Bà Vương à, con bé là bạn của Hứa Văn đấy. Hiếm lắm mới có khách đến thôn, bà tiếp đón cẩn thận nhé. Trong nhà có thịt đúng không? Nấu gì đó cho con bé ăn nha.”

Bà Vương gật đầu lia lịa.

“Cô gái, cháu dùng bữa đi nhé, chú còn có việc phải đi. Nếu hôm nay cháu không rời thôn được thì có thể ở đây, thôn của chú hiếu khác lắm, bà Vương sẽ chăm sóc cho cháu thật tốt.” Chú Trung bàn giao với tôi vài câu liền xoay người rời đi.

Tôi gật đầu đáp: “Cám ơn chú Trung.”

Tuy nhìn chú Trung không giống người tốt lành gì, nhưng đối với tôi ông cũng săn sóc lắm, tôi cũng nên cám ơn một tiếng mới phải.

Chú Trung mỉm cười rồi rời đi.

Tôi ngồi ngẩn ngơ trên ghế, trong lòng đều là những chuyện rẻ rách của Hứa Văn và Trần Dao Dao. Chuyện này tôi thật sự vẫn còn tức tối lắm, nhưng tôi cũng không phải dạng phụ nữ bám dai như đỉa, một khóc hai quấy ba treo cổ, lần này tôi tới đây là để trút giận, bây giờ cũng đã chửi rồi, tôi chỉ biết tự an ủi bản thân và quên đi đôi cẩu nam nữ đó thôi.

Qua một lúc sau, bà Vương liền bưng lên hai món.

Một phần là rau cải xào, phần kia chính là khâu nhục cải muối khô.

“Con gái.” Bà Vương nhìn tôi với gương mặt tươi tắn, “Thịt muối ở thôn chúng tôi ngon lắm đấy, cô ăn thử đi nha.”

Tôi gật gật đầu, vừa tính xuống đũa thì nnhớ lại lời Hứa Văn vừa nói lúc nãy. Bình thường dạ dày của tôi tốt lắm, ăn đồ rất ít khi bị đau bụng, với lại tôi cực kỳ thích ăn thịt, bình thường ở nhà, Hứa Văn luôn nhường thịt cho tôi. Nhưng lần này hắn lại nhắc tôi đừng ăn thịt, bất giác tôi lại nhận ra có gì đó không đúng thì phải.

Hứa Văn nói thế, đa phần chắc là do thịt ở đây không sạch sẽ. Cộng thêm bây giờ là mùa hạ, rất nhiều đồ ăn dễ bị biến chất và ôi thiu, tôi cũng không dám gắp tới luôn.

Bà Vương vẫn đang ở đó nhìn tôi.

Tôi trả lời: "Bà ơi, dạo này bụng của con không được khỏe, không thể ăn nhiều dầu mỡ được, nên chắc thôi bà ạ."

"Không dầu mỡ đâu." Bà Vương cười hề hề nhìn tôi nói, "Thịt muối mà chúng tôi ướp, không hề ngấy mỡ chút nào. Thật đấy, cô ăn thử đi, ngon xuất sắc luôn đó."

Tên ngốc này!

Tôi giật mình đứng phắt dậy, lùi lại vài bước.

“Ngon lắm, tôi muốn ăn thịt, tôi muốn ăn thịt!” Tên ngốc đó vừa vừa nhìn tôi nhoẻn miệng cười.

Bà Vương tức tối cầm cây tre thon bên cạnh, đánh thẳng lên người của tên ngốc. Bị đánh hai cái, cậu ta đau lên la lên, vứt cái tô rồi chạy ra khỏi nhà nghỉ. Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và KeoTruyen

“Thằng Bé Hai c.h.ế.t tiệt, mày dám đến nữa xem tao có đánh c.h.ế.t mày không!” Bà Vương tức giận mắng nhiếc vài câu rồi nhìn tôi nói, “Thằng bé đó nó lại đến nổi điên. Cô gái, cô đợi tí nhé, tôi lại đi làm thêm thịt cho cô.”

Tôi vội vàng nói: “Không cần đâu ạ, con không muốn ăn nữa. Ở đây con còn ly mì, bà cho con ít nước nóng đi ạ. Nhưng mà tiền cơm con vẫn đưa bà như thường, không sao đâu bà nhé!”

Bị tên ngốc đó làm cho một trận, tôi không còn tâm trạng gì để ăn nữa, thậm chí tôi không dám động đến cái bàn luôn.

Bà Vương nhìn tôi, trầm mặc một chút rồi gật đầu, quay người lấy bình nước cho tôi.

Tôi ăn ly mì xong, rồi ngồi trong nhà nghỉ đợi.

Trong nhà nghỉ có một mùi thảo dược kỳ lạ lắm.

Tôi nhìn xung quanh, rồi quay sang bà Vương hỏi: “Bà ơi, đây là mùi gì thế, thơm quá đi!”

“Thịt muối đấy.” Bà Vương chỉ ra những cái lu màu đen ở sân sau, “Ở thôn của chúng tôi rất thích làm thịt muối trường thọ, đem nó ướp vào cái lu to, ăn vào ngon lắm. Lúc nãy cô không ăn được thì tiếc quá. Đợi đến bữa tối, tôi lại làm cô ăn nhé.”

Thịt ư?

Mùi thơm của món thịt này cũng thơm quá rồi đó.

Tôi ở trong nhà nghỉ đợi ba tiếng rồi vẫn không thấy Hứa Văn quay về.

Cuối cùng tôi thật sự nhịn không nỗi nữa, sắp đến bốn giờ rồi, tôi xách túi đi ra khỏi nhà nghỉ. Chỉ là vừa bước ra cửa, tôi liền nghe được tiếng chuông lục lạc.

Tôi giật mình nhìn sang bên cạnh con hẻm, thấy tên ngốc đó đang áp sát vào tường nhìn tôi từ xa.

“Có bệnh hả, đừng có qua đây, qua đây là tôi đánh cho đấy!” Tôi có chút sợ hãi, chỉ có thể dồn hết can đảm mắng cho cậu ta một câu.

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com