Nghe được câu nói đó, tôi sợ đến thở không ra hơi.
Chúng tôi xuyên qua con hẻm là đến ngay đường chính.
Giờ đây, trên đường nhà nào cũng thắp sáng những chiếc lồng đèn màu trắng, xung quanh đều là màu trắng xóa, khiến người ta nhìn vào trông rất khiếp đảm.
“Chúng ta làm gì đi chứ? Đừng có đứng đây mãi được không?” Trần Dao Dao sốt ruột muốn khóc.
Tên ngốc thấp giọng nói: “Qua được con đường này, xuyên qua con hẻm trước mặt thì có thể đi tới bờ sông Bạch Thủy, tôi có đặt một chiếc bè bên bờ sông, đến lúc đó hai cô chèo chiếc bè qua bên kia là được.”
“Vậy chúng ta mau đi qua đó đi.” Trần Dao Dao đang muốn xông ra đường, nhưng lại bị tên ngốc kéo lại.
Hai bên hàng quán trên đường đều có người ngồi đó, nếu bây giờ xông ra, nhất định sẽ bị phát hiện.
Mà chính ngay lúc này, trong một con hẻm vang lên tiếng hét của bà Vương, chuyện chúng tôi bỏ trốn đã bị phát hiện rồi.
Qua một lúc sau, người già hai bên cửa tiệm đều vội vàng bước ra ngoài, giọng nói của chú Trung cũng theo đó vang lên.
Trần Dao Dao sợ đến mếu máo bật khóc. Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và KeoTruyen
“Đừng có khóc nữa!” Tôi nhìn sang tên ngốc, sốt ruột hỏi: “Bây giờ phải làm sao đây?”
Tên ngốc nhìn tình hình, trầm mặc một lúc, mới chỉ sang một cái sân tối thui và nói: “Hai cô đi sang cái sân đó trốn đi, tôi nghĩ cách dụ bọn họ đi chỗ khác, nếu như trước khi trời sáng mà chưa thấy tôi trở về, các cô tự nghĩ cách đi sang bờ sông đi.”
Tôi gật đầu, kéo theo Trần Dao Dao chạy thẳng đến cái sân bên kia.
Cái sân tồi tàn lắm, một bên tường cũng đã đổ nát, mấy căn nhà, cửa sổ và cửa đều hỏng hết rồi, khắp nơi đều là cỏ dại mọc um tùm.
Trần Dao Dao chạy vào sân, nhìn một vòng rồi chỉ vào những cái lu lớn chính giữa nói: “Hay là chúng ta chui vào trong lu trốn đỡ đi.”
Tôi thấy Trần Dao Dao muốn mở những cái nắp lu lên, liền vội vàng gọi lại: “Đừng có mở!”
Nhưng cái nắp vẫn bị mở ra rồi.
Trần Dao Dao quay lại nhìn tôi và nói: “Sao vậy? Chỗ này đâu có chỗ nào trốn nữa, chúng ta chui vào lu…”
Chỉ là lời nói vẫn chưa dứt thì Trần Dao Dao đã nhìn thấy những thứ trong lu, sợ đến rớt cái nắp lu xuống đất.
Tôi vội vàng chạy đến ôm lấy Trần Dao Dao, một phần là do bản thân tôi sợ, mặt khác chính là sợ Trần Dao Dao hét lên.
Hồi trưa, bà Vương kể với tôi rằng, thịt muối của bọn họ đều được ướp trong những cái lu trong sân. Hứa Văn không cho tôi ăn thịt, tên ngốc nói vợ của cậu ta đã bị ăn thịt, tôi liền đoán được khả năng trong những cái lu này có thứ gì đó rất cao.
“Đừng có hét, chúng ta tìm chỗ trốn đi.” Tôi run rẩy kéo theo Trần Dao Dao chạy đại vào một căn nhà nấp vào trong góc tường.
Trần Dao Dao rúm ró trong lòng tôi, lắp bắp nói: “Đám người đó… sao lại để bộ xương trong cái lu kia chứ?”
“Ăn thịt người!” Tôi hít một hơi thật sâu nói tiếp: “Bà chủ nhà nghỉ nói đó là thịt trường thọ, tên ngốc nói vợ cậu ta đã bị ăn thịt, Hứa Văn dặn tôi không được đụng đến thịt, thịt trường của đám người đó được ướp trong những cái lu.”
Tôi nói vế trước không đáp được vế sau.
Nhưng Trần Dao Dao hiểu, sợ đến nỗi càng ôm chặt lấy tôi hơn.
Động tĩnh trong thôn lớn lắm, hầu như đều đang tìm tung tích của chúng tôi.
Chúng tôi đang rút trong góc tường, chính ngay lúc chúng tôi tưởng mình sẽ tránh được kiếp nạn này thì có ngọn lửa phát sáng bên ngoài sân. Hai bà lão cầm theo ngọn đuốc tiến vào, một trong hai người đó chính là bà Vương.
“Sau khi nhà họ Chu chết, cái sân này rất lâu không có ai đến nữa, có khi nào bọn nó trốn trong này không?” Bà Vương nói rồi nhìn sang bà lão bên cạnh: “Kiếm cho kỹ vào, đừng để bọn nó trốn thoát. Một năm có một lần, nếu như để hai đứa đó trốn rồi thì năm nay không có thịt để ăn đâu.”
Bà lão kia gật đầu, rồi cầm đuốc lửa đi về hướng chúng tôi đang trốn.
Không thoát được nữa rồi.
Trong lòng tôi sợ hãi đến tột cùng.
Chính ngay lúc chúng tôi không biết phải làm gì thì đột nhiên Trần Dao Dao đang trốn phía sau tôi, một chân đá tôi ra cửa rồi khóc lóc nói: “Mấy người muốn ăn thì ăn con nhỏ này đi, đừng có ăn thịt tôi, mấy người đừng có ăn thịt tôi!”
Tôi nằm sõng soài trên mặt đất.
Bà lão kia vừa vào đến lập tức nắm lấy cổ áo tôi, mà Trần Dao Dao thì đã xông thẳng về phía bên kia.
Tôi không ngờ Trần Dao Dao lại đẩy tôi ra như thế.
Bà lão đang nắm cổ áo tôi nhìn bà Vương bên nhà kế nói: “Bà Vương, đừng để con nhỏ kia chạy mất!”
Bà Vương từ căn nhà bên cạnh chạy ra, lót tót đuổi theo hướng của Trần Dao Dao.
Tôi nhìn thấy bà Vương chạy đi rồi, liền đẩy bà lão một cái thật mạnh, sau đó cầm một viên gạch đập lên đầu bà ta. Bà la lên đau một tiếng rồi ngất luôn tại chỗ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện