14.
"Này, cô em gái này từ đâu ra thế?"
"Muốn hiến thân cho anh trai à?"
Tên cầm đầu đám lưu manh thấy tôi lao tới thì nhướn mày cười.
Nhưng giây tiếp theo, hắn đã không thể cười được nữa.
Khi còn bé, anh trai tôi luôn sợ tôi bị khi dễ nên đã đưa tôi đi học tán thủ.
Thành thật mà nói, ba, bốn tên… mặc dù tôi không chắc có thể đánh bại hết chúng, nhưng việc ngăn chặn một hoặc hai tên không phải là vấn đề lớn.
Tôi đánh ngã một tên tóc vàng.
Nhưng sau đó liền nghe thấy một tiếng kêu dưới chân mình.
Không biết từ khi nào, đám côn đồ xung quanh đã ngã gục không còn một người…
Cậu ấy không cần sự bảo vệ của tôi chút nào.
Người đàn ông búng tay, cụp mắt xuống, tóc mái xõa xuống che đi một bên mí mắt.
Trong nháy mắt, khí chất liền thay đổi.
Còn chưa kịp hỏi xong điều muốn nói, tôi chợt cảm thấy trên vai mình có một sức nặng đè lên.
Cơ thể người đàn ông rất nóng, hơi thở của anh ta như làm bỏng tai tôi.
"Đừng chọc vào tôi."
"Tôi mà đã để tâm thì cô không chạy được đâu."
Thanh âm cuối cùng của cậu ấy còn mang theo ý cười.
Nhưng giây tiếp theo, cả người liền ngã thẳng xuống.
15.
Ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn chiếu qua khung cửa sổ nông của bệnh xá.
Nó rơi xuống hàng mi hơi khép kín của chàng trai trẻ.
Việc đầu tiên cậu ấy làm sau khi mở mắt là rút kim truyền dịch ra, tôi lập tức túm cậu ấy lại.
"Bác sĩ nói rằng cậu bị hạ đường huyết.”
"Ừ, không sao đâu."
"Cậu…"
Tôi vừa mở miệng, cậu ấy quay lại nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc dưới ánh hoàng hôn
Trên thực tế, mỗi người đều che giấu một hoặc nhiều bí mật, nhưng đây là lần đầu tiên tôi háo hức muốn tìm hiểu nó đến vậy.
Tôi nói với cậu ấy:
"Là thế này, sao chúng ta không thành thật với nhau đi."
"Thành thật như thế nào?" Cậu ấy cau mày nhìn tôi.
Tôi mở miệng nhưng còn chưa nói được lời nào.
Cậu ấy đã tiến lại gần, một tay cầm cần truyền dịch, hơi nheo mắt.
Khơi dậy một âm thanh thiếu kiên nhẫn.
Tôi lùi lại vài bước và ngã xuống giường bệnh.
Giây tiếp theo, khóe môi hiện lên một cảm giác khác lạ.
Tôi lại nghĩ đến nụ hôn ở khách sạn.
Lần này cậu ấy hôn rất cẩn thận và nghiêm túc.
"Đây mới là thành thật, biết chưa?"
Giọng nói yếu ớt của cậu ấy vang lên bên tai tôi, không rõ ẩn ý gì.
Nhưng trí nhớ của tôi đột nhiên bị cuốn đi như một cơn thủy triều.
Chắc chắn rồi, tôi đã từng gặp cậu ấy ở đâu đó.
“Cô đang mất tập trung đấy à?”
Tôi ngước lên và nhìn chằm chằm vào mắt cậu ấy.
"Chúng ta trao đổi thân phận thật đi."
Cậu ấy nhướn mày nhìn tôi.
"Cô nói trước."
"Thực ra tôi là đại tiểu thư của Giang gia."
Người đàn ông ngẩn người, sau đó liền nhếch mép.
"Vậy thì tôi là đại thiếu gia của Lục gia."
Lục gia mà cậu ấy nói đến chắc hẳn là gia tộc giàu có nhất và có nguồn gốc sâu xa nhất thành phố Bắc.
Nhưng ít nhất họ của tôi trùng khớp, còn họ của anh ấy thậm chí còn không khớp.
"Thật sao?"
Tôi tỏ vẻ hoài nghi.
Cậu ấy đưa tay gõ vào trán tôi.
“Giả đó.”
16.
Những ngày sau đó, tôi thường đi chơi với Khâu Phong.
Không biết tại sao nhưng có một sức mạnh đặc biệt nào đó ở cậu ấy có thể xoa dịu nỗi lo lắng của tôi.
Thế nên, sau này khi biết được danh tính thực sự của cậu ấy,
Tôi phải xúc động nói rằng lúc đó lúc gan của tôi thật lớn.
Sau khi tôi cúp máy của Đoàn Uyên ba lần, hắn không còn liên lạc với tôi nữa.
Tôi không biết từ khi nào trong trường lan truyền rằng Đoàn Uyên sẵn sàng theo đuổi tôi vì tôi giống ánh trăng sáng thời trung học đã du học của hắn.
Thật ra tôi tin điều này.
Lúc trước khi đi cùng hắn, tôi đã vô tình liếc nhìn ví của hắn.
Trong đó có hình ảnh một cô gái đứng bên hiên, thoạt nhìn tôi còn tưởng là chính mình.
Vì lý do này mà tôi thầm buồn.
Chỉ là lúc đó tôi vẫn chưa ngờ tới thôi.
Ánh trăng sáng của Đoàn Uyên sẽ chuyển đến trường chúng tôi trong ba ngày nữa.
Và vào ngày đầu tiên chuyển trường, cô ấy đã hào phóng theo đuổi…
Khâu Phong, người đang đeo kính gọng đen ở trong góc.
17.
Nữ thần xinh đẹp có làn da trắng ngần và chàng trai u ám, nhút nhát.
Nhìn cảnh này thế nào cũng thấy có gì đó không ổn, đặc biệt là Đoàn Uyên, người chỉ có thể ở một bên hận đến ngứa răng.
"Trời ơi, sao nữ thần lại muốn đến gần kẻ thua cuộc đó?"
"Đây là thiên nga trắng chủ động đi tìm con cóc à?"
Hầu như mỗi ngày sau giờ học, cô gái mặc váy trắng đều đi đến chỗ ngồi của nam sinh.
Kề sát cậu ấy và nói chuyện nhẹ nhàng.
Cho đến một ngày, nam sinh trầm tính bỗng đứng dậy.
Tôi đang ngồi bên hóng chuyện ăn dưa.
Ai mà ngờ được cậu ấy lại đi thẳng đến chỗ ngồi của tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt cụp xuống của cậu ấy, như một làn khói tụ lại.
Ngón tay cậu ấy gõ lên góc bàn của tôi.
"Đi ăn với tôi."
Ba từ được viết trong đôi mắt thanh tú đó: "Cứu tôi với."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện