Lôi Kéo – Chương 13

Lâm Thanh Nhạc nói xong, đứng dậy đi ra cửa.

 

Đi được vài bước, cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, lập tức quay đầu lại ——

 

Hứa Đinh Bạch muốn đi đóng cửa nên cũng đi theo hướng ra phía cửa, anh không nhìn thấy Lâm Thanh Nhạc quay đầu lại, cho nên lập tức va vào nhau.

 

“A…”

 

Lâm Thanh Nhạc quay đầu lại hơi mạnh, trực tiếp đ.â.m vào n.g.ự.c anh.

 

Sau khi đụng phải thì không thể đứng vững được, cô bị ngã ra sau. Hứa Đinh Bạch cảm nhận được, theo bản năng duỗi tay đỡ cô, không ngờ cô lại sợ hãi hét lên.

 

“A!!”

 

“…”

 

“Tay!”

 

Anh cầm lấy tay cô, không cẩn thận mà cầm vào cánh tay vừa bôi thuốc của cô! Hứa Đinh Bạch hiểu thì lập tức buông ra, tức giận nói: “Cậu muốn làm gì!”

 

Lâm Thanh Nhạc vô cùng tủi thân: “Tớ không biết cậu ở đằng sau…”

 

Hứa Đinh Bạch hít sâu một hơi: “Không phải cậu biết tôi không nhìn thấy sao, đột nhiên quay đầu lại làm cái gì!”

 

“Tớ nhớ ra có chuyện cần phải nói.”

 

Hứa Đinh Bạch cảm nhận được lòng bàn tay anh hơi ẩm ướt bởi vì nắm cánh tay của cô, cũng không biết cô bôi bao nhiêu thuốc, hoặc nên nói là… Vết thương của cô có bao nhiêu nghiêm trọng.

 

Anh cau mày, trong lòng càng thêm bực bội, theo thói quen nói: “Tật xấu hấp tấp bộp chộp này của cậu khi nào mới sửa được.”

 

Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, sau đó mới nhận ra được những lời này có ý nghĩa gì, khóe miệng đột nhiên tràn đầy ý cười: “Thói quen của một người không dễ dàng để sửa đâu.”

 

Quả nhiên anh vẫn nhớ những ngày bọn họ học tập cùng nhau, vui chơi cùng nhau trước kia.

 

Hứa Đinh Bạch hừ lạnh: “Muốn nói gì thì nói đi.”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Là như thế này, tớ muốn hỏi cậu có di động không. Cậu cho tớ số di động, về sau liên lạc sẽ tiện hơn.”

 

Hứa Đinh Bạch lại lạnh mặt, anh duỗi tay chạm vào cửa, nhanh chóng mở cửa ra: “Không có.”

 

Một năm nay, điện thoại thông minh vẫn chưa trở nên phổ biến, điện thoại nắp gập vẫn đang là trào lưu.

 

Bởi vì Lâm Vũ Phân làm việc bên ngoài khá lâu, cho nên đành cắn môi mua một cái điện thoại hai ba trăm cho Lâm Thanh Nhạc, để có thể liên lạc khi bà ấy không có ở nhà.

 

Lâm Thanh Nhạc nghĩ, ba của Hứa Đinh Bạch cũng thường xuyên không có ở nhà, chắc chắn sẽ mua điện thoại cho Hứa Đinh Bạch.

 

Lâm Thanh Nhạc: “Ngày thường tớ sẽ không gọi điện thoại cho cậu đâu, cậu yên tâm, có việc tớ mới gọi.”

 

Hứa Đinh Bạch: “Đã nói không có, cậu đi ra ngoài.”

 

“…”

 

Lâm Thanh Nhạc miễn cưỡng bước ra ngoài.

 

Hứa Đinh Bạch đứng ở phía sau cửa, ánh mắt trống rỗng.

 

“Lâm Thanh Nhạc.”

Cô cho rằng anh đổi ý muốn cho cô số di động, đôi mắt tức lập tức sáng ngời: “Hả?”

 

Hứa Đinh Bạch: “Không cần đến nữa, tôi không phải là người trong ấn tượng của cậu.”

 

*

 

Sau khi về nhà, tay Lâm Thanh Nhạc rất nhanh đã bị Lâm Vũ Phân thấy.

 

“Tay con bị sao vậy?”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Mới vừa đi ở trên đường không cẩn thận té ngã.”

 

“Con đã mấy tuổi rồi, đi đường còn bị ngã?!”

 

“Va phải người khác bị ngã, con đã đi đến phòng khám gần đó bôi thuốc rồi.”

 

“Nghiêm trọng không? Con muốn ảnh hưởng đến học tập hả? Cẩn thận chút đi.”

 

Lâm Thanh Nhạc thấp giọng phản bác: “Con bị thương ở tay chứ đâu có bị thương ở đầu, làm sao ảnh hưởng học tập…”

 

“Tay con như vậy còn có thể viết chữ à?!”

 

“Có thể, mẹ cứ yên tâm đi.” Trong lòng Lâm Thanh Nhạc có chút bực bội, nhanh chóng ăn mấy miếng cơm rồi chạy ngay vào phòng của mình.

 

“Mới nói vài câu mà đã giận rồi sao?” Giọng Lâm Vũ Phân từ bên ngoài truyền đến, “Cái tính này không biết di truyền từ ai.”

 

Thật ồn ào.

 

Lâm Thanh Nhạc nằm trên giường, bịt kín lỗ tai lại.

 

Di truyền từ ai sao? Không phải di truyền từ mẹ… thì chắc chắn là di truyền từ người kia rồi.

 

Cánh tay vẫn đau đớn như cũ, bên ngoài không còn tiếng nữa, Lâm Thanh Nhạc mới bỏ tay xuống. Cô nhìn vết thương, nhớ tới hôm nay đã bôi thuốc ở nhà Hứa Đinh Bạch.

 

“Không cần đến nữa, tôi không phải là người trong ấn tượng của cậu.”

 

Cô biết anh có chút không giống với trước kia, nhưng cho dù là ai đi nữa thì khi đối mặt với biến cố lớn trong cuộc đời thì đều sẽ không giống với lúc trước nữa, huống chi là ba năm đó, anh có thể còn phải đối mặt với nhiều chuyện khổ sở hơn mà cô không biết.

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn chằm chằm vào miệng vết thương, lúc sau mới bướng bỉnh nói: “Bản chất cậu vẫn là như vậy… Nếu không thì hôm nay cậu sẽ không để tớ đến nhà cậu.”

 

Những ngày ở trường học bình tĩnh mà bận rộn, tuy chỉ mới lớp mười, nhưng Lâm Thanh Nhạc cũng không dám thả lỏng, cô không phải thiên tài, cô phải cố gắng để duy trì điểm số tốt.

 

Hôm nay là thứ tư, hai tiết buổi chiều là thể dục.

 

Tiết thể dục kiểm tra chạy 800 mét, Lâm Thanh Nhạc ở nhóm thứ nhất, Tưởng Thư Nghệ ở nhóm thứ hai. Sau khi cô chạy xong thì đi đến quầy bán quà vặt mua nước, tiện đường cũng mua cho Tưởng Thư Nghệ một chai.

 

Chạy xong 800 mét thì miệng lưỡi đều khô khốc, cô mới vừa đi ra khỏi quầy bán quà vặt cũng đã chịu không nổi, vặn chai nước khoáng uống vài ngụm.

 

“Ha…” Uống xong, cả người đều thoải mái, cô cảm thấy mỹ mãn đóng nắp chai lại.

 

“Mẹ kiếp, tao đã nghĩ con nhóc mày chắc chắn là học ở trường này, còn định bỏ chút thời gian ra đi tìm, không ngờ được tao còn chưa bắt đầu, thì mày lại tự xuất hiện ngay trước mặt tao.”

 

Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một giọng nam.

 

Lâm Thanh Nhạc khó hiểu ngước mắt, chỉ thấy một người có chút quen đang đi về phía mình.

 

Cô lập tức siết chặt chai nước khoáng trong tay.

 

Là người lần trước chặn Hứa Đinh Bạch, Chương Dịch Khôn.

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com