Kể từ khi Tô Nghiễn Chu được nhận nuôi, ông nội tôi vẫn luôn dạy anh ấy quản lý công ty. Anh ấy đã hình thành một tính cách mạnh mẽ và kiên quyết, hoàn toàn không muốn thấy tôi phải tự chịu đựng mọi chuyện.
Tôi bị anh kéo đi xuống lầu, xuyên qua phòng khách. Vừa mới đi ra khỏi cửa thì nhìn thấy Giang Duật Phong. Hắn chỉ mặc một chiếc áo gió trong thời tiết mùa đông lạnh giá, đôi môi tím tái run rẩy nhưng vẫn đứng ở cửa.
Nhìn thấy tôi xuất hiện, ánh mắt Giang Duật Phong lộ vẻ vui mừng.
“A Đường, cuối cùng em cũng chịu gặp anh.”
Hắn lao tới, nắm chặt lấy tay tôi không chịu buông. Giống như chỉ cần buông tay tôi ra, thật sự cũng không bắt lại được nữa.
Trên mặt Tô Nghiễn Chu không có biểu cảm gì, yên lặng quay vào nhà. Anh ấy còn không quên đóng cửa lại, loại bỏ ý định bỏ chạy vào nhà của tôi.
Trong sân, Giang Duật Phong nói một câu lại một câu xin lỗi.
“A Đường, xin em hãy tin anh, anh thật sự không có làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em. Tối hôm đó, anh và Tiêm Tiêm xuất hiện trong phòng tân hôn là bởi vì em sắp về nước nên anh muốn quét dọn, sắp xếp lại phòng một lần nữa. Tiêm Tiêm chủ động nói muốn giúp đỡ, anh thì nghĩ trước sau gì cũng sẽ giới thiệu hai người làm quen với nhau nên mới không từ chối cô ấy. Còn cái ôm đó, thực ra đó chỉ là sự an ủi của anh trai dành cho em gái mà thôi.”
Thời điểm Giang Duật Phong mở miệng giải thích với tôi, đáy mắt rất trong sáng, không có chút nào chột dạ, thật sự không thẹn với lương tâm. Tôi lớn lên cùng hắn, cũng hiểu hắn như hiểu chính mình. Cho nên, hắn thật sự không giấu giếm gì tôi.
Tình cảm hơn hai mươi năm trời, không thể một khi nói dừng là dừng được. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là một lời giải thích rõ ràng của hắn.
Trừ khi chính miệng hắn nói cho tôi biết, hắn thật sự đã thay lòng đổi dạ. Tôi sẽ nói Tô Nghiễn Chu sắp xếp cho mình một cơ hội, trùm bao tải đánh cho hắn một trận. Sau đó gọi hắn đến từ bỏ hôn ước. Từ đây đoạn tuyệt quan hệ, không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Nhưng nếu tất cả chỉ là hiểu lầm, tôi cũng phải cho hắn một cơ hội được nói rõ ràng. Giống như bây giờ…
Lúc hắn giải thích mọi chuyện hoàn toàn không có chút nào áy náy. Nhắc đến Thịnh Tiêm Tiêm, trong đáy mắt cũng không có bất kỳ cảm xúc khác thường nào, thật sự chỉ là muốn bù đắp cho cô gái nhỏ một người thân yêu nhất đã vì hắn mà mất đi.
“Giang Duật Phong, phòng tân hôn em còn chưa từng ở, em không muốn một người xa lạ em không hề quen biết ra vào. Đó là phòng cưới của em.”
“Phải phải, anh nhận lỗi. Cái này là anh sai rồi, em muốn đánh muốn phạt anh như thế nào anh đều nhận, cam đoan sẽ không có lần sau.”
Giang Duật Phong đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi, vòng ôm của hắn rất ấm áp, tựa như vô số đêm trước kia, tôi bởi vì sợ hãi mà rơi lệ, hắn sẽ ôm chặt tôi vào trong ngực, sau đó không ngừng dỗ dành tôi.
Những hồi ức kia ở trong đầu tôi không ngừng hiện ra, cảm xúc trống rỗng vì trong suốt ba năm chưa từng gặp lại nhau vào giờ khắc này đạt tới cao trào.
Tôi nhịn không được mà đỏ hốc mắt: "Duật Phong, lần sau không được làm như vậy nữa.”
Hắn cười: "Được, được.”
[Bạn đang đọc Đường Nguyệt được edit và đăng tại Nhân Trí page]
4
Buổi chiều, tôi và Giang Duật Phong xem phim ở rạp chiếu phim của nhà tôi. Hiếm khi chúng tôi được tận hưởng giây phút yên bình như thế này. Nhưng không lâu sau, ngoài cửa sổ bắt đầu đổ mưa nhỏ.
Khi còn nhỏ, tôi đặc biệt sợ trời mưa và sấm sét, lần nào cũng không nhịn được mà khóc nức nở. Lúc đầu, luôn là mẹ ở với tôi, sau khi mẹ mất, chính Giang Duật Phong là người ở cùng tôi cả đêm.
Ba năm tôi ra nước ngoài du học, dần dần tôi cũng trở nên độc lập, cho dù tiếng sấm có to hơn nữa, tôi vẫn có thể quấn chăn ngủ ngon lành. Tôi đã trưởng thành và tự lập hơn rất nhiều.
Tôi đang định cùng Giang Duật Phong hàn huyên, chia sẻ về những chuyện tôi đã gặp trong thời gian ba năm ở nước ngoài. Chỉ là tôi còn chưa kịp mở miệng thì có một tia chớp lóe lên ngoài cửa sổ, chiếu sáng gần hết phòng ngủ.
Giang Duật Phong bỗng nhiên từ trên sô pha ngồi bật dậy.
“Anh làm sao vậy?”
Tôi không hiểu liền hỏi, động tác của hắn cứng đờ, sau đó lại chậm rãi ngồi xuống, đưa tay ôm tôi vào trong ngực.
“Không có việc gì. Chỉ là có sét đánh nên anh lo lắng em sẽ sợ hãi.”
Tôi cười lắc đầu: "Em ở nước ngoài ba năm, một mình em trải qua không biết bao nhiêu đêm giông bão, hiện tại em đã không còn sợ sấm sét nữa rồi, mà anh cũng không…"
Lại một lần nữa, tôi vẫn còn chưa nói hết câu, điện thoại di động Giang Duật Phong đặt trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên.
Ở bên nhau bao nhiêu năm, tôi quá hiểu thói quen của hắn, biết rõ từng loại nhạc mà hắn thích và những đoạn nhạc chuông mà hắn quen cài. Cho nên tôi vừa nghe, liền biết đây là tiếng nhạc chuông đặc biệt hắn cố ý cài đặt riêng cho một người nào đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện