Đây không phải là tôi.
Cho nên, đối mặt với câu hỏi của Giang Duật Phong, tôi trở tay cầm lấy một ly nước khác trên bàn hắt mạnh lên mặt Thịnh Tiêm Tiêm.
“Anh nhìn thấy rõ rồi chứ, cốc này mới là tôi hắt.”
Nhưng còn chưa xong đâu. Tôi quay người nháy mắt với quản lý cửa hàng đang đứng ở quầy thu ngân xem náo nhiệt. Cô ấy là bạn tôi, đang giúp tôi quản lý tạm thời cửa hàng này. Đương nhiên, cô ấy hiểu được ánh mắt của tôi, nhanh chóng sao chép một đoạn video từ camera giám sát và đem phát trên màn hình lớn trong cửa hàng.
Trên màn hình, ánh mắt yếu ớt của Thịnh Tiêm đột nhiên trở nên dữ tợn, giơ tay cầm cốc nước đổ lên đầu mình.
Giang Duật Phong, người vốn còn đang muốn bắt lỗi tôi, nhìn thấy hành động đó trong nháy mắt trở nên bất động. Hắn đưa tay cố gắng chạm vào tôi:
"Đường Nguyệt, anh xin lỗi. Chỉ vì Tiêm Tiêm luôn có cảm giác không an toàn mà thôi. Anh thay mặt cô ấy xin lỗi em, cô ấy không nên đổ oan cho em. Anh sẽ từ từ dậy dỗ cô ấy, về sau sẽ không…"
Tôi còn chưa kịp ngắt lời hắn, Tô Nghiễn Chu đã xuất hiện bên cạnh tôi chẳng biết từ lúc nào. Anh ấy cố ý nắm tay tôi trước mặt Giang Duật Phong, nói:
"Sẽ không có lần sau đâu. Giang Duật Phong, tôi mặc kệ các người chơi trò anh anh em em gì đó, về sau muốn biến thành chị dâu em dâu hay có là vợ đi chăng nữa, nhà họ Tô chúng tôi cũng không quan tâm. Chỉ là có điều, các người đừng có ra ngoài lắc lư làm người khác ghê tởm nữa.”
Ngữ điệu của Tô Nghiễn Chu rất lạnh lùng, nhưng bàn tay đang nắm tay tôi lại rất ấm áp.
Tôi ngước mắt lên nhìn anh, anh gật đầu với tôi: "Ông nội bảo anh tới đón em về bàn chuyện đính hôn.”
“Sao lại đính hôn? Đính hôn với ai? Không phải chúng ta đã đính hôn rồi sao?”
Giang Duật Phong bối rối vì không rõ sự việc, đưa mắt nhìn chăm chăm vào bàn tay Tô Nghiễn Chu đang nắm tay tôi, rồi dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn về phía Tô Nghiễn Chu:
"Tô Nghiễn Chu, tuy rằng trên danh nghĩa, anh là anh trai của Tô Đường Nguyệt nhưng mong anh có chừng mực một chút, dù sao cũng không phải là anh em ruột thịt!"
“Đúng vậy, dù sao tôi cũng không phải anh ruột của cô ấy.”
Tô Nghiễn Chu gật gật đầu, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Duật Phong liền buông tay tôi ra. Ngay khi lông mày của Giang Duật Phong vừa giãn ra, Tô Nghiễn Chu liền lần nữa siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, đan xen mười ngón tay vào tay tôi.
“Vì vậy, thay vì làm anh trai thì đổi lại thành con rể trong nhà.”
8
Tin tức tôi và Giang Duật Phong hủy bỏ hôn ước thực ra đã được công bố rộng rãi vào đêm tôi quyết định kết hôn với Tô Nghiễn Chu. Đó là một thông báo rất chính thức, tuyên bố rằng cuộc hôn nhân giữa hai gia đình Tô – Giang đã không còn nữa.
Nhưng không ai tin điều đó.
Tất cả bạn bè trong giới đều nghĩ rằng tôi yêu Giang Duật Phong một cách thảm hại. Còn hắn, ngoài một người em gái này, mấy năm nay ở bên cạnh hắn cũng không có ai, hắn luôn tuyên bố với bên ngoài rằng vợ chưa cưới duy nhất chỉ có một mình tôi.
Đây cũng không chỉ là một tình yêu thông thường, mà còn là đám cưới liên hôn của hai gia tộc, thế nên không ai tin cũng phải thôi.
Mãi cho đến khi chúng tôi gặp nhau ở quán cà phê lần này, Giang Duật Phong mới nhận ra tôi không phải là đang nói đùa.
Bởi vậy buổi chiều hôm đó, bà Giang liền tìm đến nhà tìm tôi. Bà Giang, người từng nói sẽ yêu thương tôi như con gái ruột, quả thật đã dành cho tôi rất nhiều sự quan tâm và yêu thương trong suốt một thời gian dài sau khi tôi mất mẹ.
Nhưng lòng người vốn luôn là như vậy. Giang Duật Phong là con trai duy nhất của bà. Cho nên bất luận hắn làm gì hay làm sai cái gì, với tư cách là một người mẹ, bà cũng không nỡ chỉ trích hắn một chút nào.
Cũng giống như lúc này, bà Giang xuất hiện trước mặt tôi với vẻ mặt đầy tức giận.
Bà đưa tay chỉ vào mặt tôi, từ ngữ đầy thất vọng mà phẫn nộ: "Tô Đường Nguyệt, những năm gần đây ta luôn đối xử với con như con gái ruột của mình. Nhưng con lại cư xử như thế nào với con trai ta vậy? Chẳng qua là nó quá tốt bụng nên mới giữ lại chăm sóc cho Thịnh Tiêm Tiêm. Thế nào mà con cứ nhất định ngang bướng, nói bỏ rơi liền bỏ rơi nó, quay đầu muốn kết hôn cùng với đứa trẻ mồ côi không rõ lai lịch kia?"
Rõ ràng là bà rất khinh thường Tô Nghiễn Chu.
Tô Nghiễn Chu được ông nội tôi nuôi dậy rất tốt, dù cho giờ phút này anh rất phẫn nộ nhưng bên ngoài vẫn duy trì thái độ lịch sự, lễ phép. Mặc dù là vì tôi hay là vì ân tình bao nhiêu năm về trước, anh cũng cố kìm chế không thể hiện ra ngoài.
Nhưng dù là lý do gì đi nữa Tô Nghiễn Chu cùng đều là người họ Tô chúng tôi. Vì vậy, làm sao có thể để người khác coi thường mình đây?
Tôi đứng chắn trước mặt anh, đưa mắt nhìn bà Giang trước mặt, giọng nói hiếm thấy lạnh lùng như vậy.
"Tô Nghiễn Chu không phải là trẻ mồ côi. Anh ấy là người nhà họ Tô, cả đời này đều là như vậy!"
Bà Giang dường như bị tôi làm cho tức giận: "Tô Đường Nguyệt! Con làm ta thất vọng quá. Chỉ vì Tô Nghiễn Chu mà con nói hủy hôn liền hủy hôn, con coi nhà họ Giang chúng ta là cái gì vậy? Từ khi Duật Phong biết con muốn cùng tên này đính hôn, mỗi ngày đều ở nhà uống đến say mèm. Nhắn cho con, con cũng không trả lời, tới gặp con, con cũng không để ý đến nó. Ta cũng chỉ có thể vác cái thân già nua này đến đây muốn hỏi con một chút, rốt cuộc con muốn như thế nào!"
Trên mặt tôi hiện lên một nụ cười ôn hòa, sau đó tôi nắm tay Tô Nghiễn Chu bước đến trước mặt bà Giang.
“Như dì đang thấy thôi, đây là vị hôn phu của con, Tô Nghiễn Chu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện