Mary Sue phiên bản nam – 8

9

Cuối cùng bà Giang bị tôi chọc cho tức giận mà bỏ đi. Trước khi đi, bà còn không quên buông lời tàn nhẫn:

"Được, Tô Đường Nguyệt, lòng dạ cô thật ác độc. Đã như vậy, ta cũng không cần phải quan tâm tới lời hứa với cha mẹ cô nữa. nhà họ Tô và nhà họ Giang chúng ta về sau cũng không cần hợp tác với nhau nữa. Để xem sau này cô sẽ đối phó với các chú bác nhà mình như thế nào!"

Bà Giang lại còn lôi công ty ra để uy h.i.ế.p tôi.

Tô Nghiễn Chu nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nhìn tôi cười an ủi:

"Em yên tâm, anh sẽ cùng em bảo vệ tốt gia sản của nhà họ Tô. Anh sẽ không cho phép bất kỳ ai cướp đi những tài sản vốn thuộc về em”.

Tôi tin tưởng anh, giống như tuyệt đối tin tưởng ông nội vậy. Trong đại gia đình luôn bằng mặt nhưng không bằng lòng này, sau khi cha mẹ tôi mất đi, người mà tôi có thể tin tưởng cũng chỉ còn lại ông nội và Tô Nghiễn Chu.

Giống như khi tôi còn bé, sau khi cha mẹ tôi mất, ông nội ngã bệnh nặng vì chịu đả kích nặng nề, các chú bác luôn tỏ ra hiền lành trước kia đột nhiên lộ ra bộ mặt đáng ghê tởm, luôn miệng yêu cầu tôi từ bỏ quyền thừa kế công ty.

Chính Tô Nghiễn Chu là người đứng ra bảo vệ tôi ở trước mặt bọn họ, anh nói dù phải đánh đổi mọi thứ trong cuộc đời này cũng sẽ cùng ông nội thay cha mẹ bảo vệ tôi.

Anh rất giữ lời hứa, nói được làm được, tạo mọi điều kiện để tôi có thể trưởng thành mà không phải lo lắng gì.

Những kỷ niệm thời thơ ấu ùa về, tôi chợt cảm thấy mình đã từng cư xử rất quá đáng. Khi đó trong đầu tôi tràn ngập hình ảnh của Giang Duật Phong, lại quên mất còn có một chàng trai khác luôn kiên định, hết lòng bảo vệ mình.

Trong lòng bỗng nhiên có chút khổ sở vô cớ, nhưng tôi vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng ôm Tô Nghiễn Chu: "Dù cho giữa chúng ta không có tình yêu nam nữ, nhưng em sẽ cố gắng làm tốt chuyện một người vợ nên làm, không bao giờ phản bội, không bao giờ phụ lòng anh!"

Tô Nghiễn Chu không nhúc nhích, giữ nguyên tư thế này hỏi tôi: "Tô Đường Nguyệt, em thật sự không thích anh một chút nào sao?"

Tôi chậm rãi buông anh ra, cho rằng anh chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi nên tôi đưa tay nhéo nhéo mặt anh, nghiêm túc nói:

“Cũng không hẳn. Em rất thích khuôn mặt này.”

Đây cũng không tính là nói dối. Tô Nghiễn Chu là chàng trai đẹp trai nhất mà tôi từng thấy trong đời. Khuôn mặt này dù tham gia ở bất kỳ lĩnh vực nào, cũng sẽ luôn nhận được tán thưởng.

Tô Nghiễn Chu nhếch khóe miệng mỉm cười, rồi đưa tay véo lại mặt tôi một cái.

"Em thích khuôn mặt này cũng tốt. Tô Đường Nguyệt, nếu như chúng ta đã quyết định sẽ kết hôn, em có thể thử thích anh được không?"

Không biết tại sao, tim tôi đột nhiên đập rất nhanh.

Rõ ràng lời nói này của anh không hề có bất kỳ âm độ cảm xúc lên xuống nào, nhưng không hiểu sao tôi lại có chút hoảng hốt. Giống như là anh đang tranh thủ tỏ tình với tôi, tôi lại sợ mình đoán sai thì sẽ rất mất mặt.

Tô Nghiễn Chu như là có thể đoán được tôi đang nghĩ gì, bỗng nhiên cười đến rất thoải mái.

Đoán đúng cái gì? Đoán đúng rằng… Quả thật anh đã sớm có tâm tư khác đối với tôi?

10

Phỏng đoán này cũng không có kéo dài lâu. Ông nội tôi luôn luôn hành động quyết đoán và nhanh nhẹn.

Ví dụ như, ông cảm thấy việc tôi và Tô Nghiễn Chu kết hôn đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Cho nên dù vô tình hay cố ý cũng đều tạo cơ hội cho hai chúng tôi hẹn hò.

Hết lần này đến lần khác, đích thân ông đeo kính lão, cẩn thận cân nhắc từng chi tiết nhỏ cho bữa tiệc tối dưới ánh nến. Nếu tôi có tỏ vẻ không chấp nhận thành ý của ông, ông lập tức bĩu môi, hai tay ôm n.g.ự.c tựa vào sô pha, bắt đầu nhắc lại chuyện cũ từ những năm tháng trước kia, vừa nói xong liền bắt đầu đưa tay lau nước mắt.

Không thể trêu vào ông, mà căn bản là tôi cũng không đủ khả năng để kháng cự. Cho nên, tôi và Tô Nghiễn Chu lại một lần nữa cùng nhau dùng bữa tối dưới ánh nến do ông nội tỉ mỉ chuẩn bị, còn uống không ít rượu. Chính là bởi vì trước đó ông nội đã có lời, nói rượu này là bảo bối của ông, nếu như tôi và Tô Nghiễn Chu không thưởng thức nó, ông sẽ ôm di ảnh của bà nội mà khóc cả đêm.

Tôi và Tô Nghiễn Chu uống đến mức cả hai đều có chút choáng váng, mơ mơ màng màng. Chúng tôi ngồi ở trên sô pha, nhìn ông nội cẩn thận lựa chọn chiếu bộ phim điện ảnh. Chỉ là… nội dung của nó khá dữ dội.

Tôi và Tô Nghiễn Chu đều không dám cử động, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng vẫn là anh lên tiếng trước: "Đường Nguyệt, em còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chứ?"

Tôi gật đầu, tất nhiên là sẽ không bao giờ quên được. Tô Nghiễn Chu khi còn bé quả thật sức khỏe không được tốt, thậm chí có thể nói là bị bệnh rất nặng. Vì thế mới bị cha mẹ ruột vứt bỏ lại ở bệnh viện. Anh ấy suy nghĩ cực đoan, trèo lên ban công muốn nhảy lầu tự sát.

Chính cha mẹ tôi đã tình cờ gặp và giải cứu anh, sau đó ông nội đã quyết định nhận anh làm con nuôi của cha mẹ. Đáng tiếc, còn chưa kịp làm thủ tục nhận con nuôi, cha mẹ tôi đã mất vì gặp tai nạn ô tô.

 

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com