MẸ CHỒNG MUỐN LÀM KHÓ TÔI – Chương 02

2

 

Cha mẹ nghe xong, cũng lo lắng tôi sẽ mệt mỏi, nên quyết định chờ sinh con đã rồi tổ chức hôn lễ.

 

Mà trong tay bọn họ vẫn còn một hạng mục phải làm, trong vòng hai, ba tháng này cũng không thể nào về được.

 

Tô Bình và mẹ anh ta nghe vậy thì vui vẻ.

 

Sáng sớm hôm sau, Tô Bình và mẹ anh ta đi nhà chung cư của tôi, nói rằng cha mẹ của tôi ở bên ngoài, hiện giờ tôi mang thai ở một mình thì bọn họ cũng không yên lòng, muốn tôi thu dọn đồ đạc qua đó ở chung.

 

"Đàn Hủ, hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn đi?" Tô Bình ở trên xe bỗng nhiên nói: "Dù sao thì chúng ta vốn cũng định kết hôn, hiện giờ bởi vì em mang thai mà tổ chức chậm lại thôi."

 

Tôi ngồi ghế phó lái mà có chút do dự.

 

Dù sao thì hiện giờ ở trên mạng cũng có rất nhiều trường hợp đăng ký kết hôn sớm, kết quả cuối cùng cũng không tổ chức hôn lễ.

 

Bỗng nhiên, Tô Bình vươn tay nắm tay tôi.

 

"Anh biết em đang lo lắng cái gì, đồ ngốc này, anh không giống bọn họ, huống chi chúng ta vốn muốn đăng ký kết hôn mà."

 

Tôi nghĩ thầm cũng phải, mà từ sau khi gặp người lớn, mẹ anh ta đối xử với tôi cũng không tệ.

 

Bởi vì kế hoạch vốn định đi đăng ký kết hôn, cho nên hộ khẩu trong nhà ở trên người tôi.

 

Tô Bình lái xe tới Cục Dân Chính, tôi gửi tin nhắn cho cha mẹ, nhưng có lẽ bọn họ đang bận, cho nên không trả lời tin nhắn tôi.

 

Đến Cục Dân Chính, tôi nhìn thấy rất nhiều cô gái cài khăn voan, thậm chí còn mời thợ chuyên nghiệp chụp ảnh.

 

Tô Bình nhìn thấu suy nghĩ của tôi, đưa điện thoại di động cho mẹ anh ta.

 

"Mẹ, mẹ quay giúp con và Đàn Hủ video đăng ký đi, chúng con phải để làm kỷ niệm."

 

 

Tôi nhìn về phía ống kính cười, cũng không biết vừa rồi có phải tôi hoa mắt rồi không.

 

Sau khi đăng ký kết hôn xong, chúng tôi về nhà, cảm giác tất cả mọi chuyện đều quá hư ảo, tôi đã kết hôn rồi.

 

Đến dưới tòa nhà, Tô Bình lấy hành lý từ cốp sau ra giúp tôi.

 

"Đàn Hủ, em cầm cái này một chút, anh cầm nhiều quá rồi, không còn tay cầm."

 

Đó là một cái hộp nhỏ đựng đồ của tôi, rất nặng.

 

"Em giờ đang mang thai, bác sĩ nói không thể xách vật nặng." Tôi nhỏ giọng nói: "Có thể nhờ mẹ anh cầm giúp em hay không?"

 

Tô Bình dường như có hơi khó xử, nhìn mẹ đứng ở bên kia chờ chúng tôi, gọi một tiếng: "Mẹ, Đàn Hủ nhờ mẹ cầm hộ một chút đồ vật."

 

"Mẹ cũng lớn tuổi rồi, sao còn sai cả mẹ nữa!" Mẹ anh ta đi tới, vươn tay ước lượng đồ vật: "Quá nặng rồi, mẹ không cầm được, tự con cầm đi"

 

"Thế nhưng mẹ à, con đang mang…"

 

"Ai da, mang thai thôi mà, cũng không phải bị cụt tay, sao lại không cầm được." Mẹ anh ta liếc mắt, đi thẳng lên tầng.

 

Trong lúc đó, tôi cảm thấy mẹ anh ta giống như biến thành một người khác vậy, có hơi ấm ức nhìn về phía Tô Bình.

 

"Ngoan nhé, chúng ta tự cầm, mẹ anh được người nhà anh chiều hư rồi, trước giờ đều chỉ có chúng ta hầu hạ bà ấy, không có đạo lý để bà ấy hầu hạ người khác."

 

Tô Bình đưa đồ cho tôi, lòng tôi đau nhói.

 

Buổi tối, mẹ anh ta gói sủi cảo, tôi xử lý việc ở công ty, xử lý được một nửa thì bị gọi qua đó.

 

"Dì à, con đang bận công việc cần cho ngày mai."

 

"Có gấp gáp cũng phải ăn cơm, mau ra ngoài cùng làm sủi cảo đi, con gói xong sớm một chút là có thể đi làm việc sớm rồi!"

 

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com