Mẹ Tô Bình lại bị giam, mà Tô Bình càng không ngừng xin giúp đỡ trên mạng, từ sau lần trước nói xấu tôi, đã không còn nhiều người giúp anh ta.
Ngày hôm nay vừa hết giờ làm, tôi nhìn thấy Tô Bình đã lâu không gặp.
"Vợ à, vợ à!" Anh ta đi về phía tôi, tôi lui lại hai bước theo bản năng.
Anh ta hiện tại, gầy như que củi, dáng vẻ cực kỳ đáng sợ.
"Vợ à, Đàn Hủ, bảo bối, anh sai rồi, đều là do mẹ anh không đúng, là bà ấy vẫn luôn phá hoại quan hệ của chúng ta."
Anh ta vươn tay muốn túm lấy tôi, tôi nguýt anh ta một cái.
"Giữa chúng ta đã không còn gì để nói, tránh ra!"
"Chẳng lẽ em không còn yêu anh sao?"
Tôi không nói chuyện, chỉ đi qua phía bãi đỗ xe.
"Đàn Hủ, anh biết trong lòng em thật ra vẫn có anh, nếu không thì em cũng sẽ không tiếp tục mang thai con của anh, bác sĩ nói bệnh của anh thật ra vẫn có thể trị, chỉ là cần rất nhiều tiền, nhà em có tiền như vậy, em giúp anh một chút đi.”
"Hủ Hủ à, anh là cha của đứa bé, em không thể thấy c.h.ế.t không cứu!"
Tôi nghe thấy anh ta gào đến tê tâm liệt phế ở phía sau, quay đầu nhìn anh ta.
"Sở dĩ tôi không bỏ đứa bé cũng không phải bởi vì tôi có tình cảm gì với anh, mà là bởi vì phá thai sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn với thân thể tôi, tiếp theo, nhà tôi có tiền thế nào cũng không liên quan gì đến anh!"
Thấy tôi vô tình như thế, Tô Bình không thèm diễn nữa, gào thét lớn về phía tôi: "Con tiện nhân này, cô… Cô đi c.h.ế.t đi! Nhà cô có tiền thì thế nào! Nhà cô không có con trai, nói không chừng cô mang thai đứa con gái!”
"Đến lúc đó cha mẹ cô không có ai lo liệu chuyện ma chay, cũng không có ai lo liệu hậu sự cho cô, nhà các người đáng đời, đáng đời không có đời sau!"
Đã thời đại gì rồi, còn nói kiểu này.
"Có thời gian quan tâm tôi thì không bằng quan tâm chính anh đi, anh là con trai thì thế nào? Cẩn thận để mẹ anh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh."
Tôi vừa nói, Tô Bình giống như bị kích thích cái gì, nhào về phía tôi.
Tôi lui lại một bước, bảo vệ tới ngăn anh ta lại, đuổi anh ta đi.
Anh ta càng không ngừng mắng tôi.
Tôi yên lặng đeo kính râm, lái xe đi qua bên cạnh anh ta.
11
Tô Bình và mẹ anh ta hôm nào cũng chặn tôi ở cửa, ép tôi lấy tiền chữa bệnh cho con trai của bà ta.
Tôi đã báo cảnh sát nhiều lần, nhưng đều không có cách nào ngăn bọn họ.
Hôm đó tôi tan làm, Tô Bình và mẹ anh ta ở cửa công ty, vừa nhìn thấy tôi đi ra, kích động chạy tới phía tôi.
Lúc Tô Bình chạy được một nửa, mũi bỗng nhiên chảy ra thật nhiều máu.
Mẹ anh ta sợ đến mức tiến lên: "Con ơi ~”
Giờ cao điểm lúc tan tầm, có đông xe đỗ ở cửa công ty, mẹ anh ta bỗng nhiên quay đầu chạy, dọa tài xế phải lập tức dừng lại, nhưng vẫn bất hạnh đụng vào.
Nghe tiếng nổ kia, tôi sợ đến mức hai mắt nhắm lại, xoay người không nhìn.
Về sau tôi nghe nói, Tô Bình đã qua đời, mẹ anh ta bị tai nạn xe cộ đụng gãy chân, tìm người thân vay tiền chữa bệnh, kết quả không ai cho vay tiền, vẫn là em họ Tô Bình cho mượn.
Nhưng em họ anh ta yêu cầu mẹ Tô Bình sang tên hai căn nhà cho cô ta, dù sao bà ta cũng không có con trai, không ai lo hậu sự cho bà ta.
Mấy tháng sau, ngày tính dự tính của tôi đã đến, cha mẹ chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
"Chúc mừng, là một cô công chúa, mẹ con bình an, lát nữa mẹ sẽ ra ngoài."
Y tá ôm con gái của tôi cho cha mẹ tôi.
Tôi quay lại phòng bệnh, nhìn con gái nhỏ xíu một cục, vô cùng đáng yêu.
"Hủ Hủ, con muốn đặt tên bé là gì?" Mẹ tôi hỏi.
Tôi suy nghĩ, nói: "Đàn Hi Nhạc, hi vọng con bé cả đời bình an vui vẻ."
Hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện