Một ánh trăng tàn – Chương 29

Cuối cùng Thái hậu cũng đến. Bà nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Chu Nguyên Dật, mắng ta một tiếng: "Thật hồ đồ."

Ta hành lễ với bà, sau đó bước ra khỏi Lâm gia.

Ta đi lên tường thành Kim Lăng. Ta ngoái đầu nhìn xuống đầu tường, lại thấy Thừa Luật.

Chàng không bị treo lên tường thành. Chàng cưỡi một con tuấn mã, cười thật to với ta: "Uyển Xu, ta đến đón nàng."

Ta muốn trèo xuống, lại bị cung nhân cố gắng hết sức giữ lại.

Ta lại quay về cung, điện Trường An thêm nhiều lớp khóa. Đây là ý chỉ của Thái hậu.

Ta g.i.ế.c Chu Nguyên Dật, Thái hậu phải cho cựu thần Nam Đường một lời giải thích.

Ta không muốn gì cả, ta chỉ muốn ngủ.

Ta nghe cung nhân nói Thác Bạt Luật tiêu diệt Phùng gia, đoạt lại Bắc Đô. Phùng Ngọc Nhi tự sát, Thác Bạt Luật không g.i.ế.c hai đứa nhỏ kia.

Ta nhìn thấy Phùng Ngọc Nhi. Nàng ta đã quay lại, đang đứng trên hành lang điện Hoa Dương.

Nàng ta nhìn ta rồi nói: "Ta cũng có lòng, nhưng thân bất do kỷ."

"Phu quân của ta cũng là một nam nhân đỉnh thiên lập địa. Nhưng tính tình chàng ấy ngay thẳng, đắc tội với nhiều người."

"Uyển Xu, ngươi quay về làm Nguyệt Nương đi."

Sau khi ta tỉnh lại, ta cảm thấy đây không giống giấc mơ, mà là nàng ta thực sự đã nói với ta.

Càng ngày ta ngủ càng lâu, còn lâu hơn so với khi trước, lâu đến nỗi cung nhân phải kiểm tra hơi thở của ta.

Trên người hắn mang theo mùi hương bụi đất, người xung quanh bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Trong lúc mơ màng, ta nghe có người nói: "Ý niệm chống đỡ nàng sống sót đã tan biến, hiện đã là đèn cạn dầu."

Thác Bạt Luật không tin: "Nhưng lúc trẫm đi, nàng vẫn còn rất tốt."

Đúng vậy, lúc đó ta vô cùng tốt, ngoan ngoãn chiều hắn vui vẻ. Nếu không thì sao hắn có thể nhanh rời đi chứ.

Câu nói tiếp đó ta không nghe được.

Thác Bạt Luật bắt đầu đút thuốc cho ta, nhưng một ngụm ta cũng không nuốt nổi.

Ta muốn bảo hắn đừng cố chấp nữa, nếu hắn lại đút thuốc thì ta sẽ không kìm được mà cho hắn một cây trâm.

Ngươi là hung thủ đã gián tiếp hại c.h.ế.t Thừa Luật của ta. Nếu không thể đánh lại ngươi, ta cũng không để ngươi tùy tiện điều khiển.

Nhưng ta không có chút khí lực nào, chỉ có thể để hắn làm phiền.

Sau đó hắn không đút ta nữa, mà tự mình mớm thuốc cho ta.

Trong lòng ta cười nhạo hắn. Có phải hắn dùng cách trong mấy màn kịch yêu đương nam nữ của Nam Đường hay không?

Hắn nhanh chóng phát hiện ta phản kháng, hắn cũng không đút thuốc cho ta nữa.

Hắn không mớm thuốc cho ta, chỉ cắn môi ta, hết lần này đến lần khác.

Ta cảm thấy mặt mình ướt sũng, ta cứ tưởng đó là nước bọt của hắn.

Sau đó ta mới phát hiện, là nước mắt của hắn.

Người g.i.ế.c vua sói cũng sẽ khóc sao?

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com