Một ánh trăng tàn – Chương 9

Buổi tối, ta mang khăn che mặt, nhảy một điệu dâng lên cho sứ thần Nam Đường.

Trong bữa tiệc, mỗi thần tử Bắc Lương ai cũng ôm một cống nữ Bắc Lương trong lòng, ăn nho do các nàng đút, uống rượu ngon do các nàng rót.

Nhóm sứ thần Nam Đường cũng đang cười vui vẻ đến quên cả trời đất,

Điệu múa hoàn thành, Thác Bạt Luật gọi ta đến.

Hắn để ta và con sói hắn nuôi cùng phủ phục bên cạnh hắn, thi thoảng vuốt ve đầu con chó, sau đó lại vuốt ve ta.

"Thái tử điện hạ nuôi con sói này thật khéo." Một sứ thần Nam Đường say khướt lên tiếng.

Thác Bạt Luật cười: "Mỹ nhân Nam Đường của các ngươi cũng không tồi. Quả nhiên nơi đất đai màu mỡ nuôi ra người tốt."

Nhóm sứ thần được hắn khen nên rất vui vẻ. Bọn họ ăn uống linh đình, vui vẻ đến quên trời đất.

Ta im lặng nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

"Thái tử điện hạ, dáng vẻ của ngài rất giống một vị tiểu tướng quân ở Nam Đường chúng ta. Nếu không phải hắn đã c.h.ế.t thì thần còn tưởng rằng ngài chính là hắn." Lại có sứ thần nói.

Bàn tay Thác Bạt Luật đang vỗ về ta ngừng lại: "Ồ? Là vị tiểu tướng quân nào?"

"Bùi Thừa Luật, tiểu nhi tử của Bùi Phong."

Thác Bạt Luật gật đầu: "Ra là hắn. Bổn vương nhớ rõ Bùi gia bọn họ bị Hoàng đế khác ngươi xử tử vì tội thông đồng với địch phản quốc, đúng không?"

"Phải… Không phải." Sứ thần Nam Đường ấp úng.

Thác Bạt Luật ôm ta vào lòng, ta hiểu ý nâng rượu đút cho hắn.

Ta cố gắng hết sức trấn an bản thân, nhưng vẫn để sánh vài giọt rượu ra ngoài.

Hắn bình tĩnh liếc nhìn ta một cái, không nói gì.

Đợi đến khi uống hết rượu, hắn vẫy tay với sứ thần kia: "Chư vị đại nhân, bổn vương nói cho các ngươi biết một bí mật."

"Bí mật gì?" Nhóm sứ thần tò mò.

Nhóm sứ thần Nam Đường bỗng chốc yên tĩnh lại, sau đó cười rộ lên: "Thái tử điện hạ thật biết đùa. Bùi gia kia rõ ràng thông đồng với địch, không thể nào… Ý của ngoại thần là Bùi gia tâm thuật bất chính, điện hạ không cần giải vây cho bọn họ."

Sứ thần vụng về giải thích.

Thác Bạt Luật chế giễu nhìn bọn họ: "Bổn vương không nói đùa. Hoàng đế các ngươi tình nguyện đưa đến trăm vạn tuế ngân cùng vô số thiếu nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, nhưng lại không nguyện ý tin tưởng một tướng quân tâm sáng như gương."

Thần tử Bắc Lương cũng không kiêng nể gì mà cười lớn, thậm chí có người còn kéo quần áo của những cống nữ trước mặt mọi người.

Thác Bạt Luật tiếp tục nói: "Tiến cống năm sau, Bắc Lương muốn hai trăm vạn tuế ngân, ba mươi vạn tấm lụa và một vạn nữ tử."

"Thế này… Chúng thần làm sao gom đủ, điện hạ có thể khoan dung một chút được không." Sắc mặt nhóm sứ thần tái nhớt.

"Thiếu một phần thì bổn vương san bằng Nam Đường các ngươi." Thác Bạc Luật không để lại đường sống.

Nhóm sứ thần liên tục nở nụ cười cầu hòa, không dám đắc tội.

Trong đó có một người đang nhìn chằm chằm ta. Ta nhận ra y, là đệ tử của phụ thân ta. Y tên Tề Văn, cũng là mệnh quan đã giam trảm Lâm gia chúng ta.

Dù ta mang một lớp khăn che mặt nhưng vẫn sợ bị nhận ra, thế nên ta ra vẻ thẹn thùng, chôn mặt trong lồng n.g.ự.c Thác Bạt Luật.

Thác Bạt Luật cũng nhận ra, hắn lạnh lùng hỏi Tề Văn: "Ngươi nhìn cái gì?"

Tề Văn trả lời: "Ngoại thần thấy nữ tử này có thể mua vui cho điện hạ, xem ra là kiếp trước nàng đã tích được nhiều phúc khí.” Đào Hố Không Lấp team

Thác Bạt Luật mờ ám đặt tay lên eo ta: "Lúc ở trên giường, nàng cũng rất thú vị. Hy vọng cống nữ lần sau cũng có thể hiểu chuyện như vậy."

Tề Văn nghe thế thì cười, ta tránh được một kiếp.

Thác Bạt Văn ôm ta đến hậu điện, chỉ cách ngoại thần một tấm màn.

Ta biết hắn muốn làm gì.

Hắn phải làm nhục ta trước mặt sứ thần Nam Đường.

Cũng giống như cách Bắc Lương làm nhục Nam Đường.

Ta túm lấy bức rèm che theo bản năng, ta không muốn bị hắn đối xử như thế.

Thần tử Bắc Lương đang cười, sứ thần Nam Đường ra sức nịnh nọt, cống nữ dịu dàng thuần phục, âm thanh trụy lạc bao vây lấy hoàng cung Bắc Lương.

Không ai đến giúp ta cả.

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com