Một ánh trăng tàn – Phiên ngoại Thác Bạt Luật(1)

Lúc Thác Bạt Luật vội vã trở về, Nguyệt Nương vẫn đang ngủ.

Tuy rằng ở bên ngoài, cựu thần Nam Đường ở đã dâng lên mấy trăm tấu chương muốn lăng trì xử tử, nhưng nàng vẫn yên ổn chìm trong mộng đẹp.

Hắn thấy hơi giận, nhưng rồi lại không giận được nữa.

Nàng đi theo hắn từ năm mười sáu, khi đó hắn mới mười chín.

Năm năm trôi qua, mỗi ngày gặp nhau, vành tai chạm tóc mai, rất ít khi chia xa.

Hắn đã quen nhìn nàng ngoan ngoãn, chỉ có hai lần nàng không thuận theo hắn.

Tuy hai lần đều khiến hắn tức giận, tức như thể muốn g.i.ế.c quách cho xong, nhưng thấy nàng rồi thì hắn lại không nỡ trách cứ. Đào Hố Không Lấp team

Bởi vì nàng sống động như vậy, khiến hắn thích nàng trong âm thầm.

Hắn ngồi bên cạnh nàng, gọi nàng vẫn đang mê man.

Cung nhân đứng một bên ấp úng sợ hãi nói cho hắn biết, nàng vẫn luôn mê man như vậy. Thời gian ngủ còn dài hơn lúc nàng sinh non, mỗi ngày chỉ tỉnh một hai canh giờ.

Ngự y trong cung nói, mấy năm nay, nàng toàn dựa vào một hơi chống đỡ đến bây giờ.

Dầu hết đèn tắt, chỉ còn được mấy ngày thôi.

Hắn không tin. Rõ ràng trước lúc hắn đi nàng vẫn yêu kiều như vậy, tiếng nói thanh thúy ghé vào tai hắn gọi Thác Bạt Luật.

Vẫn còn chưa đến ba bốn tháng, sao lại dầu hết đèn tắt?

Hắn nổi giận, sai ngự y sử dụng thuốc tốt nhất.

Nàng không uống được thuốc, hắn liền tự mình đút. Đút thuốc không được thì dùng miệng mớm.

Nàng vừa đút thuốc cho hắn vừa khẽ khóc: "Ngươi đừng chết, ngươi c.h.ế.t rồi thì ta biết ôm đùi ai?"

Vì thế trong lúc nàng khóc, hắn mở to mắt. Nàng lập tức ngừng khóc, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hắn rất thích thấy nàng khóc. Tiếng khóc mềm mại của nàng thật ngọt ngào, người củng càng ngoan, hắn lăn lộn thế nào cũng không sao.

Nhưng hiện tại, dù hắn mớm thuốc nàng cũng không uống.

Hắn sai tất cả cung nhân đi ra ngoài, trong điện chỉ còn lại hai người.

Hắn nói nàng nghe, Phùng Ngọc Nhi tự sát mặc dù hắn không muốn g.i.ế.c nàng ta.

Nàng ta là ánh sáng trước đây của hắn. Lúc hắn đói sắp c.h.ế.t thì nàng đã cho hắn một miếng bánh, lại thỉnh đại phu về cho mẫu thân hắn.

Hắn nợ Phùng Ngọc Nhi một món nợ ân tình.

Nhưng Phùng Ngọc Nhi vẫn chọn tự sát. Nàng ta bảo lúc đầu nàng chỉ yêu quyền lực, nhưng sau đó lại phát hiện, không biết khi nào, nàng ta lại thích đại ca, một đại nam nhân đỉnh thiên lập địa nhưng lại ăn nói vụng về.

Nhưng bây giờ đã không thể quay lại.

Hắn còn nói sau khi Phùng Ngọc Nhi chết, hắn cũng đau buồn, nhưng không xuất phát từ tình yêu nam nữ.

Gần đây hắn vẫn luôn bất an. Hắn thường nằm mơ, mơ thấy nàng đi theo Bùi Thừa Luật.

Vậy nên hắn gấp gáp thúc roi cưỡi ngựa quay về.

Không ngờ mộng lại thành thật.

Hắn ôm nàng vào trong lòng, nhỏ giọng gọi Nguyệt Nương.

Tuy hắn biết nàng tên Lâm Uyển Xu, nhưng hắn vẫn thích gọi nàng là Nguyệt Nương.

Vì Nguyệt Nương là khi nàng trọn vẹn thuộc về một mình hắn.

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com