Mỹ nhân xinh đẹp nõn nà xuyên về thập niên 80 gả cho quân nhân – 212

Chương 212: Giám Đốc Nhà Máy Lớn 2

Lục Mạn Mạn thẳng lưng, tưởng giám đốc nhà máy muốn giải thích mục đích của mình nên lập tức nói: "Đâu có, ông nói quá rồi."

Từ Văn Quốc khẽ gật đầu, như thể sau một hồi suy nghĩ ông ta có vẻ rất hài lòng với cô, rồi nói: "Tôi vừa kể cho cô nghe về lịch sử xưởng may của chúng tôi. Nhà máy của chúng tôi đã phát triển từ may và gia công hàng may mặc cho đến hiện tại. Sở dĩ thương hiệu của chúng tôi có thể tồn tại lâu dài là do nằm ở tỉnh thần tiên phong đi đầu và dũng cảm cải cách. Trong những năm qua, do những hạn chế của nền kinh tế, phát triển doanh nghiệp hiện đang cải cách, nhà máy của chúng tôi có kế hoạch gây tiếng vang lớn, năm ngoái, chúng tôi đã đi đầu trong việc triển khai hệ thống lương theo sản phẩm cố định trong ngành may mặc của tỉnh và hiệu quả rất đáng kể. Số lượng công việc và tiền lương gắn liền với nhau, điều này không chỉ huy động được sự nhiệt tình của nhân viên mà còn đạt được sự minh bạch về lương của từng nhân viên, bao gồm cả sản lượng quần áo và minh bạch về chất lượng, tiếp theo, chúng tôi dự định thay đổi hoạt động sản xuất và vận hành từ mua hàng và tiếp thị tập trung sang tự sản xuất và tự tiếp thị, xác định sản xuất dựa trên doanh số bán hàng và kiên quyết dấn thân vào con đường hoạt động độc lập…" Lục Mạn Mạn không thể không nói, ông ta vừa có năng lực vừa có tham vọng, dẫn dắt công ty đi theo con đường hoạt động độc lập, mục tiêu này không thể chính xác hơn, nhưng cô thực sự không hiểu chuyện này có liên quan gì đến mình.

Giám đốc Từ nói chuyện hùng hồn, thỉnh thoảng cô gật đầu theo lời ông ta hoặc tỏ ra vui vẻ tán thành, nhưng trong lòng cô đang tự hỏi mình làm sao thu hút được sự chú ý của giám đốc nhà máy lớn này, chẳng lẽ là vì xưởng may của cô? Một hệ thống trả lương theo sản phẩm cũng được thực hiện chỉ vì kiểu quần áo của cô ấy được ưa chuộng trên thị trường?

Ông ta phải đến nói chuyện với cô, không tính là nói chuyện, giống như một giám đốc nhà máy lớn đơn phương nói cho cô biết tham vọng của mình.

Lục Mạn Mạn đang suy nghĩ, Giám đốc Từ dừng lại, đột nhiên hỏi cô: "Tiểu Lục, cạnh tranh trên thị trường là cạnh tranh tài năng, cô có đồng ý với điều này không?”

Lục Mạn Mạn cười: "Đương nhiên rồi. Tôi nghe nói các nhà máy quốc doanh lớn như của anh hàng năm đều có chương trình đào tạo. Tôi đoán là anh hiểu sâu sắc tâm quan trọng của việc xây dựng đội ngũ nhân tài chất lượng cao hơn tôi."

Anh ấy nói: "Tiểu Lục, tôi rất tin tưởng cô."

Lục Mạn Mạn chớp mắt, hoàn toàn hiểu được ý của giám đốc Từ, hóa ra ông ta đã có cảm tình với cô từ lúc nào đó và muối giới thiệu cô đến nhà máy của ông ta như một nhân tài.

Cô ấy từng vẽ bánh cho Thái Châu, nhưng cô ấy không biết rằng sẽ có ngày có người vẽ bánh cho cô ấy.

Cô cười, cô thực sự không cần người khác giúp đỡ nên đương nhiên từ chối.

Nhưng trong lúc bất chợt, tôi thực sự muốn bàn việc hợp tác với giám đốc TỪ.

Còn hơn nửa tháng nữa là Tết Nguyên đán, ngoài việc lên kế hoạch ra mắt chiếc quần legging ấm áp của mình, Lục Mạn Mạn còn có rất nhiều việc phải làm ở cửa hàng làm đẹp và xưởng quần áo. Buổi chiều, cô tiếp giám đốc Từ, hai người trò chuyện đến tối mới xong.

Chị Lưu chỉ có thể trì hoãn thời gian.

Khi Chu Nghiêm Phong đến đón Lục Mạn Mạn, anh thấy cô trông có vẻ mệt mỏi nhưng dường như tâm trạng lại rất tốt.

Hôm nay chắc hẳn đã gặp phải điều gì đó vui mừng.

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com