Người Yêu Trên Trời Rơi Xuống – Chương 4

Bầu không khí trở nên kỳ lạ, Thẩm Từ An nhất thời rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

Sắc làm thần trí tôi mơ màng nhưng cũng dần dần khôi phục, mặt trở nên nóng lên.

???? Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới ????

Tôi vốn định giải vây, nói là tôi chỉ đùa thôi.

Nhưng khi tôi vô tình nhìn thấy vành tai đỏ bừng của Thẩm Từ An, đột nhiên không muốn nghe theo lý trí nữa.

Tôi đột nhiên tới gần Thẩm Từ An, rõ ràng nhìn thấy đồng tử của anh trong nháy mắt phóng đại.

Tiếng ồn ào im bặt, biến thành tiếng hít vào.

Làn da gần như chạm vào, tôi dán vào tai Thẩm Từ An nhẹ nhàng nói: "Luật sư Thẩm, lỗ tai anh đỏ quá. Nếu anh đã không chịu thổ lộ em thì em sẽ làm điều đó.”

Sau đó tôi tiếp tục làm việc đó.

Lợi dụng lúc Thẩm Từ An đang ngơ ngác, tôi dứt khoát ấn vào hai bờ môi mà tôi đã thèm nhỏ dãi từ nãy đến giờ.

Rồi trong chớp mắt, tôi co chân bắt đầu chạy.

Quần chúng ăn dưa tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình mở to hai mắt, há to miệng, tầm mắt hướng theo tôi, thế nhưng còn chủ động nhường đường cho tôi.

Tôi thề, đây là lần chạy nhanh nhất mà tôi từng đạt được, thậm chí tôi còn bị mất một chiếc dép. Người ta bảo “Chạy mất dép” quả không sai.

Nhưng tôi không quản được nhiều như vậy, tôi sợ Thẩm Từ An tỉnh táo lại sẽ g.i.ế.c tôi.

Anh ta là luật sư, cho dù có g/i/ế/t người, anh ta cũng có thể biện hộ cho mình.

***

Hôm đó, tôi mơ cả đêm.

Trong mộng, Thẩm Từ An cầm trường đao mười mét đuổi g/i/ế/t tôi.

Tôi vừa chạy vừa thở hổn hển.

Thế nhưng Thẩm Từ An thân cao chân dài, cuối cùng, tôi vẫn bị anh bắt được.

Anh kề d.a.o lên cổ tôi, hung dữ với tôi: "Khương Niệm, chịu c/h/ế/t đi!”

Tôi run lẩy bẩy.

Thẩm Từ An nghiến răng nghiến lợi: “Còn dám nói.”

Tôi đảo mắt.

Nếu đã đến mức…

Vậy tôi sẽ hôn thêm một cái nữa.

Sau đó, tôi lại hôn lên hai mảnh môi mỏng kia.

Tiếp theo… hình ảnh vừa chuyển.

Tôi bị Thẩm Từ An còng tay, áp giải đến tòa án.

Tôi đang chuẩn bị mở miệng giảo biện, chợt bên tai truyền đến thanh âm Phượng Hoàng Truyền Kỳ?!

“Em là đám mây đẹp nhất trong trái tim anh.

Anh rót rượu cho em ở lại.

Ở lại!”

Tôi giật mình một cái liền từ trên giường nhảy xuống.

Tôi ôm trái tim nhỏ đập thình thịch cùng mẹ tôi mắt to mắt nhỏ ở đầu giường bên kia.

“Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

“Không có việc gì, con ngủ đi, mẹ nghe nhạc bồi dưỡng tình cảm sâu đậm.”

Tôi: "…”

"Sao lại thế? Mẹ ở trong phòng con nghe nhạc, con sẽ không ngủ được?"

Ánh mắt sắc bén của mẹ tôi bay về phía tôi, lớn tiếng hét lên đến bụi bặm trên mặt đất cũng phải run rẩy.

"Ngủ không được thì dậy đi! Không thấy mặt trời lên cao rồi sao?"

Tôi bị dọa đến run lên, vừa lăn vừa bò về phía toilet.

Hoá ra, tình yêu của mẹ là có kỳ hạn.

Tôi chỉ ở nhà hai ngày, mà đã không còn là cục cưng trong lòng mẹ tôi nữa.

Hu hu hu, tôi đã khóc đến c/h/ế/t.

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com