“Nguyệt Lão” Của Làng Giải Trí – Chương 8-12

08

Chu Nghiên nghe máy rất nhanh. Giọng nói ấm áp, trong trẻo vang lên bên tai tôi.

Giọng điệu vừa nghiêm túc lại vừa cưng chiều: "Tất nhiên là chỉ cần một mình Kiều Kiều là đủ rồi.”

Lửa giận trong tôi vơi đi một nửa: "Vậy mà anh còn vào Weibo của em… xin vợ?"

Chu Nghiên bật cười: "Không còn cách nào khác, vợ anh đã nửa tháng không chủ động liên lạc với anh rồi, anh chỉ có thể tự mình tìm kiếm chút cảm giác tồn tại thôi.”

Giọng điệu chất vấn ngày càng nhỏ dần.

Tôi bẻ ngón tay tính toán, hình như đúng là đã lâu rồi không liên lạc với Chu Nghiên. Anh ấy đang quay phim của một vị đạo diễn nổi tiếng. Còn tôi cũng vừa vào đoàn phim, bận tối mắt tối mũi.

Tôi dịu giọng: "Bây giờ anh đang làm gì vậy? Phim đã đóng máy chưa?"

Chu Nghiên còn chưa kịp trả lời, tôi đã nghe thấy tiếng của nhân viên công tác.

"Chu tiên sinh, buổi phát sóng trực tiếp đã bắt đầu…".

Giọng tôi khựng lại: "Phát sóng trực tiếp gì?".

Phải một lúc sau Chu Nghiên mới lên tiếng: "Đoàn phim tổ chức phát sóng trực tiếp để quảng bá cho bộ phim.”

"Yên tâm, vẫn chưa đến lượt anh, cuộc trò chuyện của chúng ta an toàn.”

Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh – FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, xin đừng reup, reup không vui, reup sẽ bị người đời cười chê, reup sẽ khiến bản thân thêm nghiệp. Kể cả mấy người làm youtuber nữa nhé! Cứ lấy bản dịch của Chanh đọc mà đăng không xin phép đi, có ngày ẻ chảy đừng hỏi tại sao lại nghiệp ác!!!!

Chúc các bạn iu đọc truyện vui vẻ nhó, đừng quên vote 5 sao cho pết Chanh iu nhó *bắn tim*

Chu Nghiên lại tủi thân nói: "Haiz, chắc là do anh không xứng đáng, nếu không tại sao vợ anh lại không chịu cho anh một danh phận?"

Tôi: "…"

Chu Nghiên, trước kia anh không phải như vậy!

 

09

Nếu phải dùng hai từ để miêu tả cuộc hôn nhân của tôi và Chu Nghiên, đó chính là nhạt nhẽo. Lý do kết hôn cũng chỉ đơn giản là môn đăng hộ đối.

Hai năm đầu sau khi kết hôn, tôi và Chu Nghiên rất ít khi trò chuyện, một năm gặp nhau đếm trên đầu ngón tay. Tuy nhiên, tôi khá hài lòng với cuộc sống như vậy. Bởi vì một phần lý do tôi đồng ý kết hôn với Chu Nghiên cũng là vì anh ấy phù hợp.

Hai bên gia đình đều quen biết nhau, bố mẹ Chu Nghiên rất yêu thương tôi, Chu Nghiên vì công việc nên thường xuyên không ở nhà.

Kết hôn rồi tôi vẫn có thể tận hưởng cuộc sống độc thân, cớ sao lại không làm?

 

10

Tình trạng này kéo dài cho đến năm ngoái, Andy đột nhiên nảy ra ý định muốn làm quản lý, gọi điện lôi kéo tôi đến quán bar, bàn bạc kế hoạch "chinh phục" showbiz.

Vài ly rượu xuống bụng, không hiểu sao tôi lại trèo lên con thuyền của cô ấy, mơ mơ màng màng đồng ý làm nghệ sĩ của cô ấy.

Lúc về nhà đã là nửa đêm, tôi cởi giày cao gót, lờ mờ bật đèn, bị Chu Nghiên đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách dọa cho giật mình.

Tôi tỉnh rượu ngay lập tức.

Câu nói "Sao anh lại về đây?" bị tôi nuốt ngược vào bụng.

Tôi quên mất.

Hôm nay là sinh nhật của Chu Nghiên.

Mặc dù Chu Nghiên không có nhiều tình cảm với tôi, nhưng điều kỳ lạ là, vào những ngày lễ quan trọng, anh ấy đều dành thời gian ở bên tôi.

Mặc dù phần lớn thời gian chúng tôi ở bên nhau đều im lặng, nhưng có thể thấy anh ấy là người rất coi trọng nghi thức.

Tôi vắt óc suy nghĩ nói gì đó để chữa cháy, lời đến miệng lại nuốt xuống. Cuối cùng, tôi nói "Xin lỗi".

 

11

Tôi không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, chỉ nhớ Chu Nghiên cắn lên xương quai xanh của tôi với vẻ kiềm chế và tức giận, khác hẳn vẻ ngoài điềm tĩnh, tự chủ thường ngày, cứ như người say rượu là anh ấy vậy.

"Kiều Kiều, tại sao em không chút nào quan tâm đến anh?"

"Tô Úc Trầm nói em thích người lạnh lùng, ít nói, anh đã làm theo rồi, tại sao em vẫn chưa thích anh?"

Tôi im lặng.

Một là vì, Chu Nghiên lại thích tôi.

Hai là vì, Tô Úc Trầm là anh trai của tôi.

Nhưng tôi chưa bao giờ nói với anh ấy là tôi thích người lạnh lùng. Ngược lại, tôi thích người nói nhiều một chút, dính người một chút. Trong giây phút mất đi ý thức, tôi lại gần tai Chu Nghiên rồi thì thầm:

"Chu Nghiên, hình như anh bị lừa rồi.”

Sáng sớm hôm sau, tôi đã nghe thấy tiếng Chu Nghiên đang nói chuyện điện thoại với anh trai tôi, hai người đang cãi nhau.

Một người là ảnh đế đang nổi tiếng và một người là giám đốc của công ty niêm yết, cãi nhau thật khí thế.

Cuối cùng hình như anh trai tôi chiếm thế thượng phong, buông một câu "Tôi coi cậu như em trai, cậu lại ve vãn em gái tôi, tôi lừa cậu lúc nào, đáng đời", rồi cúp máy.

Chỉ còn lại Chu Nghiên đứng ở ban công bắt điện thoại. Gió lạnh thổi qua mái tóc hơi lộn xộn của anh ấy. Không hiểu sao lại toát lên vẻ… thất bại.

 

12

Kể từ ngày hôm đó, Chu Nghiên như biến thành một người khác. Lạnh lùng, kiềm chế, những từ này không còn xuất hiện trên người anh ấy khi chúng tôi ở riêng với nhau, anh ấy trực tiếp biến thành một chú cún lớn dính người, gọi tôi là "Kiều Kiều", "vợ ơi" liên tục, nhiệt tình đến mức tôi không kịp trở tay.

Ngoài ra, Chu Nghiên còn muốn công khai mối quan hệ của chúng tôi ngay lập tức, và chuẩn bị để công ty xây dựng lộ trình phát triển sự nghiệp riêng cho tôi. Nhưng bị tôi ngăn cản.

Làm nghệ sĩ có thể là con đường tôi phải đi trong một khoảng thời gian nào đó trong đời, nhưng con đường này sẽ không kéo dài mãi mãi.

Cứ thuận theo tự nhiên thôi, không cần phải quá phô trương.

Mặc dù Chu Nghiên có chút không vui, nhưng vẫn đồng ý.

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com