Chẳng lẽ tướng quân cũng từng bị Tạ Dao và Tống Tích Vân làm nhục?
Khương Ngưng hừ một tiếng: “Bọn họ dám ư! Lúc ta còn là bách hộ, bọn họ còn đánh không lại ta, giờ ta lên chức tướng quân thì bọn họ lại càng không thể qua mặt ta.”
Hai tay nàng nắm chặt: “Dù sao thì trên chiến trường, nắm đ.ấ.m mới là đạo lý cứng rắn nhất.”
Mặc dù chúng ta đã thắng cuộc tỷ thí nhưng Khương Ngưng vẫn không ngừng truy hỏi ta, rốt cuộc tất cả những thứ này được làm như thế nào?
17.
Dưới mọi cách dây dưa của nàng, ta cắn răng một cái, thẳng thắn thừa nhận ta có cái miệng quạ đen.
Ta giấu diếm không nói sự thật là sợ người khác coi ta là quái vật, không dám lui tới với ta nữa.
Khương Ngưng sững sờ tại chỗ, thật lâu không nói một lời.
Chỉ sợ là bị ta hù dọa, muốn trục xuất ta khỏi quân doanh.
Lòng ta chua xót, cố gắng không khóc, xoay người muốn rời đi.
Khương Ngưng vội vàng giữ chặt ta, ngạc nhiên nói: “Khó trách mỗi lần mang ngươi ra tiền tuyến đều đánh thuận lợi như vậy!”
Dường như nàng ý thức được cái gì, bỗng nhiên kích động nắm lấy tay ta:
“A Mãn? Ngươi chính là phúc tướng đó!”
Phúc tướng?
Ta chỉ có cái miệng quạ đen, sao có thể liên quan đến chữ ‘phúc’ được?
Khương Ngưng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ đầu ta: “Ngươi ngốc quá! Chẳng lẽ mạng của ta không phải do ngươi cứu ư?”
Nàng bẻ ngón tay tính toán với ta, lần Đông Di đánh lén biên cảnh, quân ta rút lui không kịp thiếu chút nữa bị đuổi kịp, đúng lúc đó, sườn dốc phía quân địch vừa vặn bị sạt lở.
Lần mật thám Đông Di phóng hỏa đại doanh, đúng lúc trời đổ mưa to, dập tắt lửa kịp thời.
“Ngươi còn nói ngươi không phải phúc tướng nữa chứ, quả thực đúng là nói cái gì linh nghiệm cái đó!”
Ta che miệng: “Nhưng không phải linh nghiệm chuyện tốt mà chỉ toàn chuyện xấu, nói nhiều sẽ gặp báo ứng.”
Khương Ngưng nóng nảy: “Ngươi nói chuyện xấu với địch nhân thì đó chính là chuyện tốt với chúng ta rồi còn gì!”
“Huống hồ mấy chuyện báo ứng này, người khác khi dễ ngươi thì ngươi không được phản kích sao? Ngươi lớn như vậy mà chưa từng chủ động nguyền rủa người khác sao?”
Ta lắc đầu.
“Chỉ cần ngươi không chủ động nguyền rủa người khác thì lấy đâu ra báo ứng?”
Một câu nói đã đánh thức người trong mộng! Mấy ngày nay, ta sử dụng cái miệng quạ đen này không ít lần, hình như cũng không có báo ứng nhỉ?
Cứ như vậy, Khương Ngưng hận không thể dùng ta làm linh vật, mỗi lần ra chiến trường đều mang theo ta để quân đội nương tử liên tục thắng trận.
Về sau ta độc lập dẫn binh bắt mật thám Đông Di, mọi việc vô cùng nhẹ nhàng, lập được chiến công hiển hách, được Thánh Thượng phong làm Phúc Tinh tướng quân, còn được tướng sĩ toàn quân nâng niu trong lòng bàn tay.
Ngay cả Tạ Dao cũng hạ thấp tư thái, đến cửa cầu kiến.
18.
Chỉ vì lãnh địa do quân Tạ gia quản lý bị Đông Di đánh lén, chiến hỏa thiếu chút nữa đốt tới đại doanh của quân nương tử.
Nghe nói tâm bệnh của Tạ Dao đã tốt lên nhưng vẫn không thay đổi cục diện hắn nhiều lần thất bại.
Ta mang binh đi ngăn địch, biết được thiếu tướng quân mất tích. Thế nên ta liền lẻn vào nội địa Đông Di đi tìm.
Đợi đến khi ta tìm được hắn, Tạ Dao đã bị trói chặt, mặt xám mày tro nằm trong hố bẫy do quân Đông Di thiết lập.
Mỹ nam từng có diện mạo như ngọc, giờ lại chật vật bất kham, giãy dụa trong đó hố đất.
Thấy ta đến, vẻ mặt của hắn có hơi thất vọng: “A Mãn? Sao lại là nàng?”
Hắn sốt ruột nói: “Cho dù nàng có lo lắng cho vi phu thì đây cũng không phải là nơi mà một trù nương như nàng nên tới. Nàng mau gọi Phúc Tinh tướng quân tới cứu vi phu đi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện