PHÚC TINH A MÃN – Chương 17

“Nếu ngươi nói thật, ta sẽ tặng viên thuốc này cho ngươi.”

 

“Ta hỏi ngươi, kinh mạch của ngươi quả thật là do ta làm ngươi bị thương sao?”

 

Từ sau khi kinh mạch của Tống Tích Vân bị phế, thế giới của nàng ta liền sụp đổ, không chỉ bị người Tạ gia chán ghét mà ngay cả Hầu phủ cũng cảm thấy nàng ta không có giá trị lợi dụng, không muốn quản nàng ta nữa.

 

Nghe được viên thuốc này có thể chữa khỏi kinh mạch, trong mắt nàng ta hiện lên vẻ vui mừng như điên, không chút nghĩ ngợi thốt ra: “Đương nhiên không phải!”

 

Nàng ta thành thật kể lại chuyện nàng ta hãm hại ta ở phủ tướng quân như thế nào, lừa gạt Tạ Dao hiểu lầm ta như nào, ba mặt một lời nói hết ra.

 

Chân tướng rõ ràng!

 

Tạ Dao tức giận bóp chặt cằm nàng ta: “Là ngươi! Là ngươi ép A Mãn ly tâm với ta!”

 

Tống Tích Vân giãy dụa muốn lấy viên thuốc trên tay ta. Ta nở nụ cười bóp nát viên thuốc trong tay thành một đống bột, thổi trên mặt đất.

 

Nàng ta đẩy Tạ Dao ra, cuống quýt nằm xuống mặt đất, muốn l.i.ế.m sạch bột thuốc còn sót lại.

 

Ta nhíu mày: “Đây vốn không phải là bảo dược gì, ta chỉ dùng chút bùn khô nặn thành viên thuốc, lừa ngươi mà thôi.”

 

Thân thể Tống Tích Vân cứng đờ trên mặt đất, thét chói tai không thể tin được. Nàng ta vừa khóc vừa nháo, thiếu chút nữa lật tung doanh trướng lên trời.

 

Khương Ngưng sai người dẫn nàng ta đi xuống, trò khôi hài này đã kết thúc bằng việc tống Tống Tích Vân vào lao ngục vì tội khi quân.

 

20.

 

Mà Tạ Dao không chịu buông tha, cả ngày canh giữ trước doanh trướng của ta, vẻ mặt cô đơn buồn tủi:

 

“A Mãn, là do ta bị người khác che mờ mắt, nàng không chịu hiểu cho ta sao?”

 

“Lúc trước ở thôn Đào Hoa, ta và nàng đã thề ước cuộc đời này chỉ có duy nhất đối phương, không rời không bỏ. Những lời thề non hẹn biển kia, nàng đều đã quên rồi ư?”

 

 

Hiện giờ hắn thấy địa vị của ta trong quân doanh như mặt trời giữa trưa, lại rất được lòng Thánh Thượng nên mới ruồng bỏ Tống Tích Vân, muốn nối lại tình cũ.

 

Nếu như ta vẫn là nữ tử câm điếc không quyền không thế trước kia, sợ là hắn còn không thèm liếc mắt nhìn ta lấy một lần.

 

Tạ Dao thấy ta làm như không nhìn thấy hắn, hắn lại nghĩ ra chiêu xấu, mưu toan dùng sắc dụ dỗ ta.

 

Chỉ là không đợi ta động thủ, phía sau đã có bảy, tám vị tráng sĩ tuấn mỹ, cường tráng đồng loạt ném hắn ra ngoài.

 

“Gà con loắt choắt mà cũng xứng hầu hạ Phúc Tinh tướng quân ư!”

 

“Đúng vậy, đến chúng ta còn chưa tới lượt mà ngươi dám tranh chỗ trước sao?”

 

Khương Ngưng biết được khúc mắc giữa ta và Tạ Dao, sợ ta lại bị hắn lừa tiền lừa tâm nên mới cố ý mời bảy, tám mỹ nam tử giống như yêu tinh đến doanh trướng của ta:

 

“Hóa ra ngươi thích kiểu này, sao không nói sớm với ta!”

 

“Tạ Dao trông cũng không tệ, nhưng đẹp thì đẹp, vừa nhìn đã biết là không nhai được rồi.”

 

“Ngươi nha, là do ngươi chưa trải sự đời nhiều nên mới bị hắn lừa gạt đó.”

 

Ta dở khóc dở cười, thấy nàng chấp nhất như thế nên chỉ đành nhận trước. Cả ngày nhìn vô số cơ bụng lắc lư trước mắt, đúng là cảnh đẹp ý vui.

 

Mà chuyện xấu của Tạ Dao truyền khắp đại doanh, hắn không còn mặt mũi nào dây dưa với ta nữa.

 

Sau đó, Tạ gia bị điều tra ra, phạm vào tội tham ô. Tạ lão tướng quân và Tạ Dao bị cách chức lưu đày, không còn tin tức.

 

Mà ta và Khương Ngưng canh giữ ở biên cương, ban ngày cưỡi tuấn mã, g.i.ế.c giặc.

 

Ban đêm uống rượu, nói chuyện trên trời dưới đất.

 

Tháng đổi năm dời, bình an vui vẻ.

 

Hết.

Chương trước
kenhtruyen.com