Lệ Hằng bán tính bán nghi nhìn y tá hồi lâu rồi mới hỏi: “Tối qua tôi vẫn luôn ở trong phòng ư?”
“Không phải, có lẽ cô đã đi dạo ngoài hành lang. Nhưng quá nửa đêm khi nhân viên bảo vệ đi kiểm tra đã phát hiện ra cô ở đoạn hành lang cấm. Nơi ấy vốn có biển cảnh báo đang sửa chữa, không biết cô đã gặp chuyện gì. Khi chúng tôi tìm thấy cô thì đã nhìn thấy cô ngất đi trong đống đổ vỡ giá đỡ và chai nước biển. Băng gạc đã được tháo ra nham nhở, trên tay cô còn cầm chặt cái này.”
“Tôi không…”
Lệ Hằng định nói rằng bản thân không hề biết vẽ, nhưng sau đó cô như sực nhớ điều gì mà bỏ dở câu nói, sau đó đưa tay đón lấy tờ giấy kia. Đẹp sao, cái gì đẹp mới được chứ?
Lệ Hằng hoàn toàn không thể nghĩ tới việc sẽ nhìn thấy khuôn mặt của Thu được vẽ bằng bút chì trên tờ A4 kia. Ngay sau đó, cô đã vội vàng ném xuống đất nhưng không được. Tờ giấy kia cứ như nam châm hít chặt vào tay cô không có cách nào tháo bỏ. Cô khẩn trương cầu cứu y tá nhưng có vẻ y tá không nhận ra. Cầu cứu không được thì đành phải tự lực cánh sinh, cô dùng tay còn lại cố hết sức xé bỏ tờ giấy nhưng…
Lúc này trời đất bỗng tối đen, mờ ảo và vắng lặng như chỉ còn lại mỗi cô. Mà khuôn mặt của Thu trên giấy cũng đang dần thay đổi, khoé miệng của cô ta đang nhoẻn thành một nụ cười. Ngoài trời đột nhiên sấm rền một tiếng, ánh sáng của sấm sét hắc vào, khuôn mặt của Thu bây giờ đã biến thành cái mặt nạ ma quái tà dị của tối hôm qua.