Sắc Đẹp Ma Quỷ – 11

Lệ Hằng lại hét lên trong sợ hãi rồi ném tờ giấy xuống đất, điều này khiến cho y tá còn sợ hãi hơn cả cô, suýt nữa thì đi gọi bác sĩ khoa thần kinh.

“Cô ơi, cô không sao chứ?”

Y tá vừa đi nhặt tờ giấy vừa hỏi, nhưng sắc mặt cô ta lại vô cùng lạ lẵm. Lệ Hằng cố trấn tĩnh, bây giờ đã trở lại bình thường, ánh nắng bên ngoài soi vào một cách ấm áp. Thở phù phù mấy cái, cô hỏi: “Cho tôi hỏi, không biết tôi có thể xuất viện được chưa?”

Y tá e dè nhìn Lệ Hằng rồi nói: “ Để tôi gọi bác sĩ tới giúp cô!”

Nói rồi cô ta cầm theo tờ giấy kia quay lưng đi. Lệ Hằng vuốt mồ hôi nhìn theo bóng lưng ấy, cô ta đi một cách chậm rãi. Lệ Hằng càng nhìn càng thấy quái quái, thông thường tác phong của y tá đều rất nhanh nhẹn, tại sao cô ta lại đi trông như đang có thai lớn thế kia. Lệ Hằng không muốn dây thần kinh của mình chịu kích thích thêm nữa. Sau mấy lần tò mò, cô đã quyết định từ giờ nếu như không phải dâng đến tận mắt thì cô nhất định sẽ không tò mò nữa.

Y tá đóng cánh cửa phòng bệnh, cô ta cười một cách quái dị đưa mắt nhìn vào Lệ Hằng đang giả ngơ trong phòng mà tặc lưỡi một cách tiếc rẻ. Đúng là Lệ Hằng vừa mới bỏ lỡ một màn kịch hay rồi…

Buổi chiều, bác sĩ tới kiểm tra cho Lệ Hằng và nói sáng mai cô có thể xuất viện. Lệ Hằng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể rời khỏi chỗ quỷ quái này. Thế nhưng nghĩ lại phải trải qua đêm nay nữa, điều đó khiến cho cô ăn cơm không vào. Hơn 7 giờ tối, Lệ Hằng mới kiểm tra điện thoại và phát hiện ra tấm ảnh của cô đăng đã vượt quá số lượt thích và bình luận trong tưởng tượng.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Lệ Hằng đã trở thành một người đẹp mạng. Vài tin nhắn mời cô quảng cáo sản phẩm giúp. Nhìn số tiền thù lao khiến cô không kìm lòng được. So với đi làm như một con ch.ó thì tiền chụp ảnh cùng sản phẩm để quảng cáo còn nhiều hơn gấp mấy chục lần. Mở cờ trong bụng, Lệ Hằng đang chìm đắm trong tương lai tươi đẹp thì bất chợt một tin nhắn nữa đến. 

“Chuẩn bị xong chưa?”

Chỉ vẻn vẹn bốn chữ không đầu không cuối, Lệ Hằng truy tìm danh tính kẻ gửi tin nhắn nhưng tài khoản sau khi gửi tin nhắn cho cô đã bị vô hiệu hoá. Nhầm nhủ là do bản thân đã nghĩ quá nhiều nên Lệ Hằng cũng cố gắng phớt lờ mà trả lời những tin mời gọi kia. Đúng là trên đời này chỉ có tiền mới khiến người ta vui vẻ. Sau một buổi nhìn số tiền cọc nhảy vào tài khoản, Lệ Hằng quên luôn cả việc sợ hãi. 

Chuẩn bị xong chưa?

Lệ Hằng lại nhớ đến dòng tin nhắn của buổi trưa, rốt cuộc thì người gửi có ý gì chứ?

Vừa nghĩ thì nó đến thật, trong không gian yên lặng tĩnh mịch vang lên bốn chữ “Chuẩn bị xong chưa?”

Dù trong phòng đang mở hết đèn nhưng Lệ Hằng vẫn thấy sợ hãi tột độ. Giọng nói kia lạnh lẽo như truyền đến từ phía xa xăm đâu đó ngoài kia. 

“Ai? Ai nói đó?”

Lệ Hằng với bình hoa trên bàn cầm lên tay rồi dáo dác hỏi. Không có ai trả lời, không gian vắng lặng như tờ, thậm chí ngay cả tiếng máy quạt đang quay cô cũng không thể nghe thấy.

“Chuẩn bị xong chưa?” 

Lại là giọng nói đó, giọng nói phụ nữ ma mị, lạnh lẽo và lạ lẫm.  

“Tôi không sợ đâu, không sợ đâu!”

Lệ Hằng bước hẳn xuống đất, cô đập bình hoa vào bàn vỡ tan, nhặt lấy mảnh vụn mà chỉ về phía cửa sổ, nơi âm thanh truyền tới. Máu trên tay cô bị mảnh thủy vỡ cứa chảy xuống đất nhưng cô lại chẳng hề cảm nhận được đau đớn. 

Tiếng gió từ đâu truyền tới hù hù, Lệ Hằng càng thêm khẩn trương không hề rời mắt khỏi nơi ấy dù chỉ là một giây. Lạnh quá, cô cảm giác giống như mình đang đứng trong gió bão to lớn. 

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com