Ý Phương sợ mất cả mật, cô cứ chạy mãi, chạy mãi cũng không có cách nào chạy khỏi cô gái kia. Cuối cùng cô vấp phải thứ gì đó và ngã sâp xuống đất, nghĩ bụng lần này xong rồi, kiểu gì con ma kia cũng sẽ đuổi tới. Nhưng sau đó, cô hét lên một tiếng rồi giật mình tỉnh giấc.
Ý Phương ngồi bật dậy, cô vã mồ hôi lạnh, mừng rỡ vì kia chỉ là một cơn ác mộng. Với tay muốn bật đèn nhưng dường như đã cúp điện, Ý Phương lập tức nghĩ ngay đến chuyện chẳng lành. Quả nhiên y như những gì cô nghĩ, từ bên ngoài cửa phòng lập tức có tiếng gõ cửa, nhưng tiếng gõ chỉ một, hai cái rồi dừng. Gõ cửa như thế này thì chín phần không phải là người, càng huống hồ mẹ cô đã ra ngoài làm đêm, nhà chỉ có một mình cô, làm gì có con người nào mà gõ cửa cơ chứ?
Ý Phương vốn dĩ cũng là một đứa nhát cáy, làm gì có đủ can đảm để hỏi xem rốt cuộc là ma hay người đang gõ cửa chứ. Cô cứ im lặng như vậy, quay lại giường và trùm chăn kín mít với hy vọng thứ đó sẽ nhanh chóng đi khỏi. Nhưng trên đời làm gì có chuyện tốt như thế, đúng là cái thứ ngoài kia không gõ cửa nữa nhưng mà nó đã chuyển sang cào cửa.
Tiếng cào trên cửa gỗ nghe ken két đến đau đầu nhức óc, giống như thứ đó có bộ móng tay dài và sắt nhọn lắm…
“Không nghe, không nghe gì cả…”
Ý Phương vừa mới nói xong thì không ngờ có tiếng đáp lời cô, cái thứ kia đã nói: “Trả lại khuôn mặt xinh đẹp cho tôi, trả mạng cho tôi nữa…”
“Không phải mơ…”
Ý Phương cả kinh, cô bưng mặt, ước gì có thể chui lủi tàn hình vào trong chăn để trốn. Tiếng cào cửa bên ngoài, âm thanh đòi khuôn mặt lảng vảng đâu đây bên tay, Ý Phương hét lớn: “Tôi không có, tôi không tranh giành bất cứ thứ gì từ cô cả. Cô đã tìm sai người rồi, cô mau đi đi.”
Đương nhiên có cho mười lá gan thì Ý Phương cũng không dám mở mắt ra mà nhìn. Cô thật sự không biết bản thân đã làm ra loại chuyện gì để bị người ta đến đòi mạng như thế. Trong cơn hoảng loạn, bỗng dưng cô nghĩ đến Lệ Hằng, nghĩ đến cái ứng dụng kia. Cô đã chụp ảnh, chụp rất nhiều tấm ảnh đẹp để đăng lên mạng xã hội.
“Không phải chứ…”
Ý Phương nhỏ giọng rên rỉ, nhưng âm thanh cào cửa ngoài kia vẫn không hề dừng lại. Nó giống như muốn xé toạt dây thần kinh của cô, tra tấn cô xuyên màn đêm. Đêm nay mới dài làm sao, Ý Phương cứ ngồi rút trong chăn ôm đầu rên rỉ, cho đến khi nỗi sợ hãi và cơn buồn ngủ đã ru cô chìm sâu vào giấc ngủ.
Lệ Hằng làm việc rất năng suất, hôm sau cô đã lại đến địa điểm kia và tiếp tục chờ đợi. Quả nhiên Ý Phương đã đoán cô sẽ lại tới đây cho nên đã tới đây tìm.
“Cô kia, rốt cuộc cô đã làm gì tôi?”
Lệ Hằng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Ý Phương, cô nở một nụ cười nhàn nhạt rồi nói: “Tôi làm gì cô chứ, tôi kề d.a.o lên cổ để bắt cô làm ư?”
Đúng vậy, Lệ Hằng chỉ phụ trách giới thiệu chứ không hề kề d.a.o lên cổ Ý Phương để bắt cô ta chụp ảnh. Ý Phương bị nói trúng tim đen, nhất thời lắp ba lắp bắp nói không nên lời.
“Cô…cô…”
“Tôi làm sao, lẽ nào cô không muốn như thế ư. Vậy được thôi, đưa điện thoại đây để tôi xóa nó cho.”
Lệ Hằng chẳng hề tiếc rẻ đưa tay ra muốn lấy điện thoại từ chỗ Ý Phương. Quả nhiên Ý Phương phòng bị, chần chừ không đưa. Nụ cười trên môi của Lệ Hằng dần rộng ra, cô hiểu cảm giác xấu xí hơn bất kì ai. So với những con mồi xấu xí khác thì cô chính là đặc biệt xấu xí, đặc biệt bị xã hội đối xử bất công. Cũng có lẽ bởi vì như thế mà cô trở thành đặc biệt, được thực hiện nhiệm vụ đặc biệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện