Lệ Hằng chăm chú nhìn cô gái kia trong gương, lúc cô ta cúi xuống rửa tay thì mái tóc đen dài phủ xuống che gần khuất khuôn mặt. Khi cô ta nói chuyện, cô có cảm giác chiếc miệng xinh đẹp kia đang mấp máy một cách máy móc kì lạ. Không đợi Lệ Hằng trả lời, cô ta nói tiếp: “Chỉ mới chưa đầy 24 tiếng đã có hơn mười nghìn like mà chị còn muốn gì nữa. Ngoan ngoãn nghe lời đi, hấp tấp không có lợi gì cho chị đâu?”
“Sao cô lại biết rõ về tôi như thế?”
Lệ Hằng đột nhiên có chút chột dạ hỏi, nhưng cô gái kia vẫn như cũ, cô ta nói: “Tôi là người đã chỉ cho chị ứng dụng kia mà. Vả lại chúng ta còn là đồng nghiệp nữa, hiểu rõ về chị là bình thường.”
Lệ Hằng lại không cảm thấy như thế, cô cảm thấy cô gái kia giống như đang theo dõi nhất cử nhất động của mình. Thế nhưng không phải cô đang sợ coi gái kia kì lạ, mà là sợ bí mật của cô bị phanh phui ra ngoài hơn. Không dám tỏ vẻ chống đối, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Cô gái, tên của cô là gì?”
“Tôi tên là Thu!”
Nói xong, cô gái tên Thu đó quay lưng bỏ đi. Như cũ, Lệ Hằng vội vã bám theo sau lưng để xem cô ta đi đâu. Kết quả không nằm ngoài dự liệu, bóng cô ta vừa khuất sau hàng lang thì Lệ Hằng đã không còn thấy cô ta đâu nữa. Mặc dù phía sau hàng lang gấp khúc kia chính là dãy hành lang trống trãi không hề có nơi nào ẩn mình được. Dù cho đã dự liệu trước nhưng Lệ Hằng vẫn lấy tay ôm thân, cô cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Hãy nhớ tới nội tâm ban sơ của mình, đừng để ma quỷ chiếm giữ!”
Nội tâm ban sơ của cô là gì?
Nội tâm ban sơ của cô chính là học hành chăm chỉ, tìm được công việc ổn định và cố gắng làm việc kiếm tiền. Báo hiếu cha mẹ, giúp ích cho đời và sống thật trong sạch, lương thiện.
Hôm sau, sáng sớm Lệ Hằng đã đến phòng nhân sự hỏi thăm về cô nhân viên tên Thu, nhưng bất ngờ là phòng nhân sự nói không có bất cứ ai tên Thu cả. Lệ Hằng không tin, cô cho rằng phòng nhân sự cố ý giấu mình. Kết quả chiều hôm đó cô dựa vào chút quan hệ của mình nhờ giám đốc điều hành cho xem lí lịch của nhân sự công ty.
Và không ngoài sự tưởng tượng, ba năm trước từng có một nhân viên tên Thu làm ở chức vụ của Lệ Hằng hiện tại. Chỉ là một điều kì lạ đã xảy ra, khi Lệ Hằng vừa nhấp chuột vào ô thông tin thì đột nhiên cúp điện. Trời đã về chiều, cúp điện và bên ngoài đang chuyển mưa tăm tối. Trong phòng làm việc của giám đốc điều hành ở tầng sáu của toà nhà, Lệ Hằng đột nhiên nhìn thấy bên ngoài cửa kính xuất hiện một bóng người.
Lúc này cô đã mơ hồ không còn rõ ràng, vì thế không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chạy ra chỗ cửa kính rồi ra sức đập vào. Bóng người mờ ảo với mái tóc dài, cái bóng mặc chiếc váy ôm sát màu đỏ đã lôi kéo cô phải phá kính ra ngoài. Ra sức đập phá một lúc, cuối cùng kính cũng vỡ, và Lên Hằng rơi ra ngoài. Bên dưới là đường xá xe cộ tấp nập, với độ cao thế này ngã xuống kiểu gì cũng sẽ chết.
Nhưng cô không muốn chết!
Đây là ý nghĩ duy nhất ngự trị trong đầu Lệ Hằng lúc này. Vì vậy mà cô ra sức bám lấy mảnh vỡ cửa kính, đến mức hai bàn tay cô chảy đầy m.á.u đỏ. Máu chảy từ lòng bàn tay, sau khi chảy đầy cả bàn tay thì bắt đầu chảy dần xuống cánh tay. Nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn, chỉ là cảm giác chẳng bao lâu nữa đám m.á.u kia sẽ che mờ cả mặt cô.
Làm sao đây, bên dưới chân cô lại như có thứ đó ghì chặt lấy. Cô sợ sệt quay đầu nhìn xuống thì thấy hai chân mình đã bị tóc quấn chặt lấy. Cái bóng màu đỏ đang đeo tường nhà, những sợi tóc đen dài sọc của nó ló lên và siết chặt lấy chân cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện