SAN SẺ NỖI ĐAU – CHƯƠNG 5

5

 

Khi tôi ngồi vào xe, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự khó chịu từ biểu hiện của anh.

 

"Em vẫn còn giận à?"

 

Nghe tôi hỏi, Chu Tuyên quay đầu nhìn tôi, như vừa sực tỉnh.

 

"Không."

 

Anh nói với giọng lạnh nhạt, rồi khởi động xe.

 

Bầu không khí trong xe im lặng một cách kỳ lạ, ánh mắt tôi vô thức lướt qua xung quanh, rồi dừng lại ở góc xe.

 

Ở đó có một vật sáng lấp lánh, phản chiếu ánh sáng từ cửa sổ xe.

 

Tôi nhặt lên, đó là một chiếc kẹp tóc đính đá của Miu Miu.

 

Đó là chiếc kẹp tóc mà Lâm Tinh Nguyệt thường xuyên đeo.

 

Trong lòng tôi bỗng dâng trào một cảm xúc khó tả.

 

Giống như một chất lỏng đậm đặc, bao phủ lấy toàn bộ trái tim tôi.

 

Cảm giác ngột ngạt mạnh mẽ, tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, cảm nhận cạnh sắc của chiếc kẹp tóc đ.â.m vào lòng bàn tay.

 

Tôi hít sâu vài hơi, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh:

 

"Tinh Nguyệt… đã ngồi trong xe anh sao?"

 

Chu Tuyên ừ một tiếng: "Cô ấy nói muốn đến gặp em, nên anh cho cô ấy đi nhờ."

 

Vậy tại sao cô ấy lại ngồi ghế trước?

 

Và trong hoàn cảnh nào mà cô ấy có thể làm rơi kẹp tóc vào góc xe, rời đi mà không phát hiện ra?

 

Tôi run rẩy giọng gọi anh: "Chu Tuyên."

 

"Lại sao nữa?"

 

Anh hơi quay đầu lại, giọng nói lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.

 

"Anh có biết người mà Tinh Nguyệt thích là ai không? Anh ta… thực sự tồn tại chứ?"

 

Đúng lúc đèn đỏ, Chu Tuyên đột ngột đạp phanh.

 

Anh quay đầu lại nhìn tôi.

"Lý Giang Giang, em lại nghi ngờ lung tung nữa phải không?"

 

Anh lạnh lùng nói, "Em và cô ấy không phải là bạn thân sao, sao không hỏi cô ấy?"

 

"Em không thể hỏi anh sao?"

 

Tôi đỏ hoe mắt nói,

 

"Chu Tuyên, chính anh đã lấy lý do cô ấy tỏ tình thất bại để tặng cô ấy nhẫn, em hỏi anh một câu cũng là sai sao?"

 

"Nói nãy giờ, chẳng phải em chỉ muốn có trang sức thôi sao?"

 

Đèn đỏ chuyển xanh, Chu Tuyên khởi động lại xe, rẽ vào trung tâm thương mại gần nhất.

 

Anh sải bước đi trước, nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào một cửa hàng trang sức.

 

"Nếu em cảm thấy khó chịu như vậy, thì tự chọn một cái đi."

 

Ánh sáng trong cửa hàng sáng rực, phản chiếu các loại đá quý lấp lánh trong tủ kính.

 

Vì trên khuôn mặt Chu Tuyên rõ ràng có vẻ lạnh lùng mỉa mai, nhân viên bán hàng do dự đứng sang một bên, không dám lại gần.

 

Trong lòng tôi đột nhiên tràn ngập sự mệt mỏi và hoang mang.

 

Trước đây, tôi đã từng mơ không biết bao nhiêu lần về cảnh cùng Chu Tuyên đến đây chọn nhẫn cưới.

 

Thậm chí, khi mới vào đại học, lúc làm thêm qua đây, chúng tôi đã cùng cúi đầu nhìn giá trên tủ kính.

 

Sau khi đắn đo, chúng tôi chỉ mua cặp nhẫn bạc rẻ nhất.

 

Chu Tuyên nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, giọng khàn khàn nói:

 

"Giang Giang, khi chúng ta có cuộc sống tốt đẹp hơn, anh sẽ tặng em chiếc nhẫn đắt nhất ở đây."

 

Tôi mỉm cười nắm lại tay anh, lắc lắc:

 

"Nhưng em cũng không thích những thứ đắt tiền."

 

"Chỉ cần là anh tặng, thế nào cũng được."

 

Tuần sau, Chu Tuyên đi thành phố khác để đàm phán hợp đồng.

 

Sáng hôm đó, tôi thấy bài đăng mới của Lâm Tinh Nguyệt trên mạng xã hội.

 

Là hình ảnh đám mây xa xăm ngoài cửa sổ máy bay.

 

"Đi công tác cùng học trưởng!"

 

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com