"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Ngay khi nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu nhảy lò cò và được Thịnh Trử Ý đỡ, Tần Tố Tâm lo lắng hỏi thăm.
"Dì Tố Tâm, con không sao! Con đạp xe, không cẩn thận bị ngã thôi."
"Sao lại bất cẩn như vậy? Có đau không?" Tần Tố Tâm đau lòng, sau đó trừng mắt nhìn con trai, "Không phải con đi theo để bảo vệ Chiêu Chiêu sao, sao lại để con bé bị ngã?”
“Không phải lỗi của Ý Ý, đều do con không cẩn thận." Thẩm Chiêu Chiêu nói.
Thịnh Trử Ý mím môi không nói gì, đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha, sau đó đi vào phòng lấy hộp thuốc, đi ra nói với cô: "Bôi thuốc."
"A!" Thẩm Chiêu Chiêu ngồi xuống, cô cẩn thận xốc ống quần, để lộ vết thương trên đầu gối.
Thịnh Trử Ý ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn cô nói: "Sẽ đau một chút, cố chịu đựng nhé.” Một giây sau, anh dùng bông gòn nhúng thuốc sát trùng bôi lên đầu gối cô.
Thuốc lạnh như băng, tiếp xúc với vết thương lại đau như kim châm.
Thẩm Chiêu Chiêu rơi hai hàng nước mắt sinh lý, vô thức rụt đầu gối lại, nói: "Đau, đau quá, hay là đừng bôi nữa nhé?"
“Không được, vết thương phải được sát trùng, nếu không sẽ dễ bị nhiễm trùng." Thịnh Trử Ý cứng rắn.
"Nhưng thật sự rất đau!" Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi xẹp miệng.
"Hay là em tự bôi?” Thịnh Trử Ý giơ tay đưa lọ thuốc và tăm bông cho cô.
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn thoáng qua vết thương của mình, quên đi, không xuống tay được: "Tốt nhất vẫn là anh bôi đi! Nhưng anh nhớ phải nhẹ một chút."
Thịnh Trử Ý không nói gì, tiếp tục bôi thuốc cho cô, nhưng động tác của anh rõ ràng là nhẹ hơn trước.
Cuối cùng cũng bôi thuốc xong, Thẩm Chiêu Chiêu nhìn vết thương trên đầu gối của mình, lo lắng hỏi: "Liệu có để lại sẹo không? Nếu có sẹo, có phải sau này mặc váy sẽ không đẹp nữa không?"
Tuổi càng ngày càng lớn, cô gái nhỏ cũng bắt đầu thích chưng diện.
LattesTeam
"Con yên tâm, sẽ không có vết sẹo nào đâu.” Tần Tố Tâm bưng trái cây đi tới, cười an ủi cô: “Chiêu Chiêu của chúng ta xinh đẹp như vậy, có sẹo cũng sẽ đẹp thôi, phải không con trai?”
Thịnh Trử Ý phớt lờ bà, mang theo hòm thuốc bỏ đi.
Bị phớt lờ, Tần Tố Tâm không khỏi phàn nàn: "Thằng nhóc thúi, càng lớn càng không đáng yêu.” Nếu cứ tiếp tục như vậy, thằng bé sẽ không lấy được vợ phải không?
Có thể, có thể?
Tần Tố Hữu đặt đĩa trái cây trước mặt Thẩm Chiêu Chiêu, nói với cô: "Ăn nhiều một chút, trái cây giúp bổ sung vitamin, có thể thúc đẩy quá trình lành vết thương, ngăn ngừa sẹo. Đây đều là của con, không cho thằng nhóc thúi kia ăn."
"Cảm ơn dì Tố Tâm." Thẩm Chiêu Chiêu cười, ngọt ngào nói cảm ơn.
Tần Tố Tâm vừa nhìn thấy cô gái nhỏ cười, trái tim bà gần như tan chảy!
Ôi chao, cô bé vẫn đáng yêu, cười tươi như hoa, không giống thằng nhóc của mình, suốt ngày trưng mặt thúi, chẳng đáng yêu chút nào.
"Oẹ…" Đang suy nghĩ, Tần Tố Tâm đột nhiên cảm thấy bụng khó chịu.
"Dì Tố Tâm, dì bị sao vậy?" Thẩm Chiêu Chiêu lập tức quan tâm hỏi.
“Không sao đâu.” Tần Tố Tâm xua tay, “Có lẽ buổi sáng dì ăn quá nhiều, oẹ…" Nói xong liền che miệng đi thẳng vào phòng vệ sinh.
"Ý Ý, anh mau ra đây đi." Thẩm Chiêu Chiêu vội vàng gọi Thịnh Trử Ý.
"Có chuyện gì vậy?" Thịnh Trử Ý từ trong phòng đi ra.
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn về phía phòng vệ sinh, lo lắng nói: "Hình như dì Tố Tâm không được khỏe, anh mau đi xem dì ấy đi."
Vừa nói xong, hai người nhìn thấy Tần Tố Tâm đi ra khỏi phòng vệ sinh.
"Dì không sao, các con đừng lo lắng."
Thịnh Trử Ý nhíu mày, nói với Thẩm Chiêu Chiêu: "Anh sẽ cùng mẹ đến bệnh viện, em ở nhà cẩn thận nhé.”
"Em biết rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu ngoan ngoãn gật đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện