Ta dựa vào y thuật tung hoành tu tiên giới – 426

Mì?

Mọi người thoát c.h.ế.t trong gang tấc, căn bản không kịp phản ứng, ngược lại tên tu sĩ trước đó mắt sáng lên: "Đạo hữu! Trước đó Khốn Tiên Tác trên người ta là do ngươi giải sao! Ân cứu mạng không có gì báo đáp, tại hạ…"

Hắn còn chưa nói hết lời đã bị Phó Sinh Hàn lạnh lùng cắt ngang: "Rảnh rỗi thì đi giải Khốn Tiên Tác cho người khác."

Người nọ nhìn bóng lưng lạnh lùng của Phó Sinh Hàn, tủi thân đi đến một phòng giam khác.

Nhưng hắn vẫn không cam lòng, cách song sắt nói với Phó Sinh Hàn: "Mặc dù đạo hữu không để tâm nhưng lễ nghĩa vẫn phải có, tại hạ Sùng Văn Châu…

Phó Sinh Hàn: “Câm miệng."

"Đạo hữu…"

"1m lặng.'

"Tại hạ… ưm ưm ưm…"

Phó Sinh Hàn thậm chí không thèm nhìn tên tu sĩ bị linh phù bịt miệng, hắn chỉ biết, nếu để tên này tiếp tục lải nhải, sương mù đen trong thần phủ của hắn có thể sẽ không đè nén được nữa.

Tu sĩ tỏ vẻ tủi thân, hắn thực sự chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn thôi mà, sao mỗi ân nhân đều lạnh lùng như vậy!

Nếu ở đây là Thẩm Dao Chu hoặc Yến Phi, lúc này đã nhận ra thân phận của hắn – Sùng Văn Châu Văn Nhân Nghiên của Bạch Lộc thư viện.

Hơn nữa, lịch sử lại trùng hợp đến kinh ngạc, lúc trước Văn Nhân Nghiên bị bắt vào ngục của Thiên Hải Phái, Thẩm Dao Chu và Yến Phi vì tìm Thẩm Túy An cũng trà trộn vào ngục nhưng lại vô tình cứu hắn.

Văn Nhân Nghiên cũng cảm thấy rất buồn bực, các sư huynh đệ khác đi du ngoạn, gặp toàn là tiên sơn linh hải, kỳ nhân dị sự, sao đến lượt hắn thì lại là đủ loại ngục tù??

Hắn đi du ngoạn một vòng trở về, những thứ khác không nói nhưng ngục giam của các môn phái chắc chắn không ai hiểu rõ hơn hắn.

Phó Sinh Hàn cứu hết bọn họ ra, chỉ vào hai xác tu sĩ kia nói: "Hôm nay phòng thủ ở đây khá lỏng lẻo, ta có hai chiếc mặt nạ dịch dung, lát nữa các ngươi tìm người có tu vi tương tự, đổi mặt và quần áo của họ, giả vờ đưa người trở về, hẳn là có thể trà trộn ra ngoài."

Mọi người lần lượt cảm ơn, sau đó nhận lấy mặt nạ dịch dung hắn đưa, bắt đầu tập hợp mọi người chuẩn bị rời đi.

Trong lúc hỗn loạn, Văn Nhân Nghiên khó khăn chen qua đám người đi đến trước mặt Phó Sinh Hàn, hỏi: "Vậy ân công thì sao?”

Phó Sinh Hàn nhàn nhạt nói: "Ta còn có việc."

Văn Nhân Nghiên: "Nếu có gì có thể giúp được, ân công cứ việc sai bảo."

Thực ra hắn nói câu này cũng không ôm hy vọng gì, dù sao Phó Sinh Hàn nhìn vào đã thấy rất giống cao thủ đơn độc, cảm thấy mình có thể làm được mọi thứ, hoàn toàn không cần giúp đỡ. Nhưng Phó Sinh Hàn lại dừng lại: "Ngươi hiểu trận pháp không?"

Văn Nhân Nghiên: "!IH

"Ta hiểu!"

Sau đó hắn bị Phó Sinh Hàn bắt đi, nhìn bản đồ trận pháp thô sơ do Phó Sinh Hàn vẽ, Văn Nhân Nghiên cố gắng lục lại trí nhớ của mình, nỗ lực phân biệt xem đây rốt cuộc là trận pháp gì.

Phó Sinh Hàn ôm kiếm đứng bên cạnh, rất có áp lực.

Văn Nhân Nghiên nghĩ mãi, cuối cùng linh quang chợt lóe: "Ta biết rồi! Đây là Nghịch Sinh Trận!"

Phó Sinh Hàn vốn cũng chỉ thử vận may, không ngờ người này thực sự nhận ra, không khỏi nghiêm túc hơn một chút: 'Đây là trận pháp gì?”

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com