Tâm Động Diệc Hạ – Chương 11: Anh có muốn làm hướng dẫn viên du lịch của tôi không?

Cô chán việc giả vờ đoan trang, thậm chí ngay cả hai mắt của chính mình cũng gần như bị mù.

 

Cô nhặt một chiếc váy tương đối bảo thủ, ném nó ra khỏi tầm mắt, như thể cô thấy chán ghét, rồi lấy ra một chiếc váy mùa hè mát mẻ.

 

Ngâm nga một giai điệu nhỏ, cô vui vẻ bước vào phòng tắm.

 

Một lúc sau, bóng dáng Ngu Chi Hạ xuất hiện ở hành lang trước cửa phòng.

 

Cô đứng trước cánh cửa gỗ màu đỏ sậm, nhìn chằm chằm vào nút chuông cửa trên tường, suy nghĩ hồi lâu.

 

Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

 

Hít một hơi, cô đưa tay đến chuông cửa, ấn xuống.

 

"Ding Dong——"

 

Chuông cửa reo lên.

 

"Ai đấy ——"

 

Ngu Chi Hạ nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói: “Phục vụ phòng.”

 

"Đợi chút, tôi ra ngay đây."

 

Sau đó có tiếng bước chân phát ra sau cánh cửa.

 

Âm thanh đó càng lúc càng gần, giống như tiếng trống lớn, đập liên hồi trong tim cô.

 

Tiếng chân đến rất gần, đột nhiên dừng lại.

 

Giây tiếp theo, cánh cửa gỗ mở ra.

 

Kèm theo một giọng nam trầm thấp, trong lời nói còn có chút bất mãn: “Không phải tôi đã nói buổi chiều rồi hẵng quay lại dọn phòng sao?”

 

Người đàn ông trước mặt cô rất cao, khi Ngu Chi Hạ nhìn thẳng về phía trước, cô chỉ có thể nhìn thấy hầu kết của anh nhấp nhô khi anh nói.

 

Bên trái hầu kết có một cái nốt ruồi.

 

Nó rất nhỏ, người khác khó có thể nhận ra.

 

Rất quyến rũ, sự chú ý của cô đều bị nó hấp dẫn.

 

Nghe người đàn ông nói xong, Ngu Chi Hạ chậm rãi đưa mắt nhìn lên trên.

 

Nhẹ giọng nói: "Xin chào, tôi là hàng xóm mới ở đối diện nhà anh…"

 

Nhìn lên, khuôn mặt của người đàn ông hiện lên rõ ràng, không có che chắn xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

 

Lời tiếp theo còn chưa kịp nói ra thì cô đã nuốt trở lại vào cổ họng.

 

Như không tin vào mắt mình, cô sửng sốt một lúc mới kêu lên: “Sao lại là anh?”

  LattesTeam

——

 

Tống Diệc Diên khoanh tay trước ngực, cơ thể hơi tựa vào khung cửa.

 

Anh bình tĩnh nhìn người phụ nữ đang lộ vẻ kinh hoàng trước mặt.

 

Hôm nay cô mặc đồ mát mẻ hơn hôm qua.

 

Chiếc váy hai dây màu đỏ rực khiến nước da của cô càng trắng nõn hơn, giống như một miếng ngọc bích mịn màng; mái tóc dài như rong biển được buộc lại, vắt bên vai phải, để lộ ra khung cảnh tuyệt đẹp phía sau.

 

Tống Diệc Diên nhướng mày, cười như không cười hỏi: "Phục vụ phòng?"

 

Giọng điệu tràn đầy nghiền ngẫm, lọt vào tai Ngu Chi Hạ thì lại là một loại mời gọi khác.

 

Cô nhét một tấm thẻ đầy màu sắc có hình người trên đó vào túi quần âu màu đen của Tống Diệc Diên.

 

"Anh Tống, anh có cần không?" Cô không hề tỏ ra ngượng ngùng, còn thuận theo lời anh nói.

 

Trước khi đến, cô tìm thấy tấm thẻ nhỏ này ở một góc khuất trước cửa phòng, nhặt lên nhét vào túi, sau đó nghĩ đến việc dùng lý do này để tìm anh.

 

Chỉ là không ngờ rằng nó thực sự có ích.

 

Tống Diệc Diên dựa vào cửa, chừa lại hơn một nửa không gian bên cạnh anh.

 

Thấy anh không có ý định mời cô, Ngu Chi Hạ cũng vứt bỏ gia giáo lễ nghi đã học qua một bên, tự mình bước vào phòng.

Ngồi xuống ghế sô pha.

 

Bắt chéo chân, một tư thế rất nhàn nhã.

 

"Hình như tôi vẫn chưa nói mời cô vào nhà mà nhỉ.”

 

Kiểu câu nghi vấn, giọng điệu trần thuật.

 

Tống Diệc Diên đứng bên ghế sô pha, nhìn xuống người ngồi trên ghế sô pha.

 

Anh ở độ cao vừa phải, có thể nhìn toàn cảnh khung cảnh tuyệt đẹp phía sau cô.

 

Anh vô thức quay mặt đi, coi như không có chuyện gì xảy ra.

 

"Cho nên anh muốn tính sổ với tôi?" Ngu Chi Hạ ngẩng đầu, vô tình bỏ lỡ ánh mắt của anh.

 

Không cần anh trả lời, cô tự mình nói tiếp: “Nói đến việc tính sổ, tôi cũng muốn tính sổ anh.”

 

Cô xoay người, đối diện với khuôn mặt của anh.

 

Sau khi cân nhắc kỹ từng từ, nếu nghe kỹ còn có thể nghe thấy một chút uất ức ẩn chứa trong đó: "Có phải anh ghét tôi không? Tại sao anh không thêm tôi trên WeChat?"

 

Khi nói, hơi nước làm hốc mắt cô mờ mịt.

 

Nước mắt là giả, cô biết cách làm đàn ông mềm lòng.

 

Hành động này thực sự khiến Tống Diệc Diên sợ hãi, anh lập tức luống cuống tay chân.

 

Anh không hiểu, hai người mới quen nhau chưa đến hai ngày mà cô lại tỏ ra quen thuộc như vậy, cứ như thể anh đã vứt bỏ cô vậy.

 

Mặc dù đồng ý thêm WeChat là do cô áp bức, nhưng vì đã đồng ý nên anh sẽ làm.

 

Trừ khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

 

Chính xác là có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

 

Tống Diệc Diên cũng không giải thích, tùy ý trả lời: "Không muốn thêm thì không thêm thôi. Còn cần lý do sao?"

 

"Anh…" Như nghẹn ở cổ họng.

 

Ngu Chi Hạ đã quen với việc làm nhị tiểu thư ra lệnh, cô chưa từng bị ai từ chối.

 

Vốn cho là khi nghe xong mình sẽ tức giận và mất hứng thú với anh.

 

Nhưng không phải trường hợp này.

 

Vào lúc này, nghe anh nói những lời này, cô lại cảm thấy rất mới lạ.

 

Càng khơi dậy khát khao chinh phục trong cô.

 

Cô hơi nghiêng đầu, vô tình nhìn tờ giấy trên chiếc bàn thấp.

 

Nền trắng chữ đen, phần quan trọng được chủ nhân khoanh tròn bằng bút đỏ.

 

Rất bắt mắt.

 

Ngu Chi Hạ nhìn chăm chú, nhìn rõ ràng nội dung trên tờ giấy.

 

Hình như là thông báo tuyển dụng?

 

Anh đang tìm việc làm sao?

 

Suy nghĩ thêm chút nữa, trong đầu cô hình thành một ý tưởng.

 

"Tống Diệc Diên, anh có muốn làm hướng dẫn viên du lịch của tôi không?"

 

"Phụ trách tất cả hành trình của tôi trong khoảng thời gian du lịch ở Dung Tây."

 

Cảm xúc của Ngu Chi Hạ đến rồi đi rất nhanh.

 

Mặc dù được dạy là "không thể hiện cảm xúc" từ khi còn nhỏ, qua nhiều năm rèn luyện, cô đã luyện được một chiếc mặt nạ luôn duy trì sự thanh lịch và trang nghiêm.

 

Nhưng lúc này đây, chiếc mặt nạ này đã được chính tay cô tháo ra.

 

Những gì thể hiện lúc này là Ngu Chi Hạ thực sự.

 

Nhưng người đàn ông trước mặt cô không hề đánh giá cao điều đó.

 

"Không muốn." Tống Diệc Diên đơn giản từ chối.

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com