Quả tròn căng mọng, toàn bộ màu vàng nhạt nhưng phía dưới có màu hồng phớt, chính là quả đào!
“Quả đào!” Bé kinh hỉ mà kêu một tiếng.
Đây không phải là vùng có thể trồng được cây đào, cho nên bé hoàn toàn bất ngờ khi phát hiện trên núi có một cây đào rừng.
“Sao có thể xác nhận đây là quả đào? Có lẽ là cây khác thì sao.”
Quý Tử Nhiên đưa tay lên mắt nhìn về phía xa xăm, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một vài quả treo trên ngọn cây, nhưng cậu không thể nhìn rõ hình dạng kĩ càng và màu sác của quả đó.
“Đôi mắt của cậu không tốt, nhưng không có nghĩa là của người khác cũng không tốt.”
Ninh Hàn nhéo cổ áo phía Quý Tử Nhiên , kéo cậu hướng về phía quả đào đi: “Đi thôi, chúng ta đi tìm xem có quả đào nào chín không.”
“Không chín sẽ không hái được?” Quý Tử Nhiên hỏi một cách ngây ngô.
“Dù chưa chín cũng hái đi.” Lý Đại Tráng cười nói: “Nếu chúng ta phát hiện mà không hái, mấy ngày nữa sẽ có người khác tìm tới hái, sẽ bị người ta hái hết.”
Đào chưa chín thì có vị chua nhẹ, nếu thực sự muốn ăn chín hơn một chút, cũng có thể hái về nhà, để hai ngày nữa rồi mới ăn.
Dù sao mặc kệ như thế nào, bọn nhỏ trong thôn đều hiểu được đạo lý này.
Phát hiện thu hoạch mà không kịp thời hái đi, đó chính là đồ vật trong túi người khác.
Cây đào cách nhóm bọn họ không xa, sau khoảng mười phút tìm kiếm, bọn họ đi tới dưới gốc cây đào.
Đoàn người ngẩng đầu, đồng thời nhìn lên những quả đào trên ngọn cây cao tít kia, nhất thời ngẩn ra..
Không nói đúng hơn là, ngẩn người duy chỉ có một mình Quý Tử Nhiên.
Câu ngây ngốc hỏi: “Cao như vậy, chúng ta hái như thế nào?”
“Trèo lên trên mà hái.” Ninh Hàn cùng Lý Đại Tráng tự giác bỏ rổ xuống, đồng thời kêu em gái giúp họ trông coi, và sau đó mỗi người chọn một bên khác nhau, giống như một con khỉ, nhanh nhẹn leo lên cây trong chốc lát.
“Oa!” Lần đầu tiên xem người ta leo cây, Quý Tử Nhiên ngạc nhiên thốt lên.
“Quý Tử Nhiên.” Ninh Hàn hái được một quả đào to đầy đặn, quay đầu hướng về phía Quý Tử Nhiên phía dưới hô to: “Giúp tớ một chút.”
Đôi tay Quý Tử Nhiên vòng ở bên miệng, làm thành hình loa, nói to: “Hỗ trợ cái gì? Cậu nói đi.”
Ninh Hàn: “Cởi quần áo.”
Quý Tử Nhiên: “Gì?”
Cậu trợn tròn mắt.
Tuy…… Tuy rằng cậu là một nam sinh, cởi trần gì đó cũng không sao hết, nhưng là bên cạnh còn có hai đứa trẻ đang nhìn đâu, chẳng sợ hai đứa trẻ kia rất nhỏ, kia cũng lại là bé gái, cứ như vậy ở trước mắt các bé cởi quần áo thật sự tốt sao?
Cậu…… Cậu sẽ thẹn thùng.
Tiểu Tại Tại nghiêng đầu, nhìn chằm chằm mặt Quý Tử Nhiên một lát, nhìn ra cậu hiểu lầm, chủ động tiến lên hỗ trợ giải thích.
“Anh Quý, trái cây ném xuống tới sẽ bị dập, phải dùng quần áo đỡ.”
Hai chữ cuối cùng kia, dưới cái nhìn của hai bé gái, cậu không dám nói ra.
“Các em cách xa ra, trong chốc lát đừng đừng lại gần không thì sẽ rơi vào người em đấy.”
Không có khả năng sẽ cởi quần áo. Thời tiết nóng nực, trên người cậu cũng chỉ có một cái áo này, cởi ra thì hở sạch. Vì vậy, Quý Tử Nhiên đã nghĩ ra một phương án thỏa hiệp. cậu vén gấu áo lên để tạo thành một túi lớn, định để những quả đào hái được từ trên kia rơi xuống như thế.
Trên cây Ninh Hàn thấy vậy, nhướng mày, cũng không nói cái gì.
Trực tiếp đi xuống ném quả đào, chuẩn chỉnh mà rơi vào túi áo do Quý Tử Nhiên tự tạo.
“Quá đẹp!” Nếu không phải không thể giơ tay, Quý Tử Nhiên thật muốn cho Ninh Hàn một tràng vỗ tay.
“Cái kia, tớ, tớ sợ sẽ ném không chuẩn, cậu cẩn thận một chút.” Bên kia Lý Đại Tráng sợ ném vào người, nên trước đó cho đối phương dự phòng trước.
“Không có việc gì, người anh em cậu cứ việc ném!”
Thấy đối phương đều không sợ gì cả, Lý Đại Tráng liền ném thật.
Không ném vào người, nhưng quả đào cũng không rơi vào trong túi Quý Tử Nhiên, mà là lăn xuống một bên đất trống, trà trộn vào trong bụi cỏ.
“Ai nha, rơi ra rồi.” Tiểu Tại Tại thấy, vội vàng cùng Lý Nhị Nha cùng nhau qua , nhặt quả đào lên.
Quả đào có một chút bị dập, nhưng chỉnh thể vẫn hoàn hảo, có thể ăn.
“Cho vào trong rổ.” Tiểu Tại Tại đem rổ lại đây, giúp Lý Nhị Nha cho quả đào bỏ vào.
Bọn họ cứ như vậy hai người hái, một người tiếp, hai người nhặt, phân công hợp tác, rất mau liền đem một cây khá nhiều quả đào đều hái hết không còn một mảnh.
Kỳ thật cây cũng không nhiều quả, tổng cộng chỉ có mười ba quả đào.
Trong số đó, quả này không tệ, năng suất của cây đào rừng không cao hơn loại trồng đặc biệt, có rất nhiều động vật nhỏ trong tự nhiên sẽ hái quả đào và ăn. Để thu hoạch mười ba quả đào này, đã được coi là một thu hoạch lớn.
Bọn họ có năm người, Ninh Hàn làm chủ, đầu tiên mỗi người sẽ được hai viên đào, dư lại ba quả một viên cho Quý Tử Nhiên, Tiểu Tại Tại cùng Lý Nhị Nha.
Phương pháp này tương đối công bằng.
Hơn nữa Ninh Hàn cũng nói, vừa rồi Quý Tử Nhiên tiếp quả đào bị đạp vào người khá nhiều lần, chỗ này xem như bồi thường cho cậu ấy.
Lý Đại Tráng cũng không có dị nghị gì.
“Chúng ta tiếp tục sao?” Nếm trải được sự vui vẻ khi lên núi, Quý Tử Nhiên có điểm chưa đã.
Ninh Hàn giương mắt nhìn nhìn sắc trời, gật đầu: “Còn sớm, có thể tiếp tục.”
Ban đêm là thời gian tốt mà nhất nhiều động vật đi săn.
Cho nên mặc kệ là người lớn hay trẻ con, hay thợ săn có nhiều kinh nghiệm, cũng là không dám ở lại trên núi vào ban đêm, quá nguy hiểm.
Bọn họ trên cơ bản trước khi trời tối sẽ xuống núi về nhà.
Đoàn người tiếp tục là Ninh Hàn dẫn dắt đi trước.
Lần này bọn họ không may mắn như vậy, bên này kiếm, bên kia cũng tìm xem, nhưng thu hoạch cũng chỉ có chút rau dại, và mỗi người sẽ có một bông hoa màu đỏ khi nút nước bên trong có vị ngọt.
Tiểu Tại Tại ngậm hoa, một bên hút mật hoa, một bên làm mặt quỷ với Lý Nhị Nha, khiến hai người cười ha ha không ngừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện