Thấy Nai – Chương 11

Rời khỏi phòng Chức Hoan, mưa gần như đã tạnh, ta định lên xe ngựa, nhưng nghe người ta nói Cảnh Yến đã về, đang say rượu, hiện giờ đang phát điên, tìm ta khắp nơi.

 

Ta cũng không để ý vừa rồi gặp kinh sợ thế nào, vội vàng quay về.

 

Chưa bước qua ngưỡng cửa, Cảnh Yến đã quấn lấy ta, cả người nồng nặc mùi rượu, miệng còn gọi tên ta.

 

Ta không gọi người giúp, tự mình đỡ hắn vào, rồi sai người lui ra.

 

"Nguyên Nguyên, bổn vương gọi nàng, sao nàng không đến?" Cảnh Yến đỏ mặt, lẩm bẩm hỏi ta.

 

"Vốn định đến, nhưng đường trơn, ta trượt chân nên không đi được." Ta gắng sức đỡ thân mình hắn, "Vương gia, ngài ngồi thẳng dậy đi."

 

"Không phải… không phải…" Cảnh Yến vung tay, nhất quyết đòi ta ngồi vào lòng hắn, "Nguyên Nguyên, bổn vương biết nàng ghét bỏ bổn vương, không muốn đến."

 

"Không có chuyện đó, làm sao có chuyện đó được?" Ta nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng vỗ về, "Ngài có muốn uống nước không?"

 

Cảnh Yến lắc đầu, ta lại hỏi: "Có muốn nôn không?"

 

Hắn vẫn lắc đầu, rồi cười, nụ cười ngây ngô, không chút gì giống ngày thường: "Nguyên Nguyên, bổn vương biết nàng còn giận, nàng không thoải mái."

 

Ta không nói gì — ta giả say để lừa hắn, hắn chưa chắc không giả say để lừa ta.

 

Thấy ta không trả lời, hắn liền nói tiếp: "Nàng nhất định trong lòng mắng bổn vương, làm thiếp với làm thông phòng có gì khác, chẳng qua chỉ là nghe dễ chịu hơn một chút thôi."

 

"Vương gia, Nguyên Nguyên ngày mai sẽ thức cùng ngài cả đêm, hôm nay nghỉ trước được không?"

 

Hắn lại không để ý đến ta, tự mình tiếp tục nói, giọng cũng to hơn, có thể nói là đang hét: "Nguyên Nguyên, nàng không thừa nhận, bổn vương cũng hiểu, bổn vương trong lòng hiểu rõ."

 

Tiếp đó, hắn thốt ra một câu khiến ta toát mồ hôi lạnh: "Bổn vương đều hiểu, mẫu phi của bổn vương, bà cũng là phi! Bà không phải là hậu! Bà cả đời cũng không được thỏa mãn!"

 

Ta giật mình, vội vàng đứng dậy đóng chặt cửa sổ, quay lại liền bịt miệng hắn: "Tổ tông của ta ơi, sao ngài dám nói như vậy chứ!"

 

Cảnh Yến không chịu thua, giữ lấy tay ta không để ta ngăn hắn, tiếp tục nói: "Ta là Cửu vương gia, ta là thân vương, là huynh đệ của hoàng đế… Nguyên Nguyên, nhưng hoàng đế, hắn cô đơn, hắn là cô vương, làm gì có huynh đệ!"

 

"Vương gia, vương gia, chúng ta nằm xuống nói chuyện, được không?" Ta thấy hắn thật sự say, say đến mức như đứa trẻ, đành kiên nhẫn dỗ dành, "Đã lâu rồi không cùng ngài nói chuyện riêng, chúng ta nói nhỏ thôi, được không?"

 

"Nguyên Nguyên, bổn vương cũng muốn trao tấm chân tình cho nàng…" Hắn đặt tay ta lên n.g.ự.c hắn, "Nhưng tấm chân tình của bổn vương là khổ ải, bổn vương không muốn nàng càng khổ hơn."

 

Ta nhìn hắn thật lâu, rồi như bị bỏng rụt tay lại

 

"Ngài đừng cho ta, Cảnh Yến, ta không cần tấm chân tình của ngài." Ta nhìn hắn như một đống bùn nhão nằm trên bàn, biết hắn lúc này không hiểu, nhưng lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

 

"Cảnh Yến, ngài phải tỉnh táo lại, ta không phải là bảo bối trong lòng ngài, ta là con d.a.o của ngài." 

 

Ta nhìn hắn không nhúc nhích, không hiểu sao lại cảm thấy chua xót, "Nếu ta có cơ hội, có thể trốn thoát, ta sẽ rời khỏi vương phủ này, rời xa ngài, không ngoảnh đầu lại." Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ ???????? đọc xong nhớ còm men nhé ????????

 

Người trên bàn im lặng, như đã ngủ, mãi sau mới có chút động tĩnh, chỉ nói bốn chữ: "Nàng làm đúng rồi."

 

Giọng nói không có chút nào say?

 

"Nguyên Nguyên, nàng làm đúng rồi." Hắn nhắm mắt không nhìn ta, chỉ nhẹ nhàng nói: "Nơi này là nơi sẽ ăn tươi nuốt sống con người, Nguyên Nguyên, hai chúng ta, có thể trốn thoát được một người là tốt."

 

Ta ngẩn người, cảm thấy thật bất ngờ, nhưng cũng rất hợp lý: "Vương gia, ngài không say?"

 

"Làm sao không say? Say rồi." Hắn mở mắt ra, mỉm cười với ta, "Nguyên Nguyên, đã say thì sẽ không nhớ gì, nàng cứ gọi ta là Cảnh Yến, không sao cả."

 

Ta cảm thấy hơi mơ hồ, một phần vì màn diễn xuất tuyệt vời của hắn vừa rồi, một phần vì suýt nữa, chỉ suýt nữa thôi, ta đã thực sự rung động. Hắn nói mọi chuyện không do người quyết định, ta từng coi thường lời đó, nhưng lúc này lại có phần tin.

 

“Nguyên Nguyên, nàng vừa rồi lo lắng cho ta, là thật sao?”

 

 

“Ngài thử thăm dò ta, chẳng lẽ không cảm nhận được thật hay giả sao?”

 

Tối hôm đó, hắn đối với ta vô cùng dịu dàng, chỉ có điều ta muốn tắt đèn, nhưng hắn lại không chịu. Hắn nói: 

 

“Nguyên Nguyên, ta muốn nhìn kỹ nàng, ta sợ rằng chỉ có lúc này nàng không đóng kịch với ta.”

 

Ta không dám nói với hắn rằng, ta sợ ngay cả khoảnh khắc này, hắn cũng đang diễn với ta.

 

Những sự việc hôm qua như một chuỗi những cú đ.ấ.m loạn xạ, khiến ta trở tay không kịp, đến mức ta không có thời gian suy nghĩ khi Cảnh Yến gây chuyện. Nhưng giờ đây, khi bình tĩnh nghĩ lại, ta mới nhận ra nhiều điểm kỳ lạ.

 

Trước tiên, Cảnh Yến từ sáng sớm đã bất ngờ nhắc đến Nghiêm Phong và Chức Hoan với ta. Rồi trong cơn mưa như trút nước, hắn lại nhất quyết muốn ta ra khỏi phủ, con ngựa tình cờ trượt chân ngay gần biệt viện, và ta thì may mắn bắt gặp Nghiêm Phong rời khỏi phòng của Chức Hoan.

 

Trên đời này có thể có chuyện trùng hợp như vậy sao?

 

Chức Hoan nói nàng mang thai con của Nghiêm Phong, mà Nghiêm Phong cũng thừa nhận như vậy. Chức Hoan thông minh, làm sao có thể dám dan díu dưới mí mắt của Cảnh Yến? Còn Nghiêm Phong ngay thẳng, sao có thể phản bội chủ nhân, làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế?

 

Trong chuyện này, rốt cuộc Cảnh Yến đóng vai trò gì?

 

Nói một nghìn câu, đến cuối cùng, ta đã nhận lời bảo vệ đứa trẻ này, và nếu đứa trẻ muốn sống, nó không thể là con của Nghiêm Phong, mà phải là con của Cảnh Yến.

 

Nghĩ đến đây, ta cảm thấy bực bội, trở mình, phát hiện Cảnh Yến đã tỉnh từ lâu, lúc này đang lặng lẽ nhìn ta.

 

Ta ngạc nhiên, và cũng làm hắn bất ngờ.

 

“Nguyên Nguyên lại đang suy nghĩ gì sao?” Hắn như thì thầm, nhẹ nhàng hỏi.

 

Ta lắc đầu, từ trong chăn duỗi chân ra đạp hắn một cái: “Ngài làm ta giật mình đấy.”

 

Hắn cười nhẹ, nắm lấy chân ta, rồi hỏi tiếp: “Chẳng phải hôm qua nói bị trật chân, giờ còn đau không?”

 

“Không nghiêm trọng lắm, cử động chút là khỏi thôi.” Ta chui vào trong lòng hắn, nhẹ giọng nói: “Vương gia, Nguyên Nguyên gặp phải chuyện khó khăn rồi.”

 

Hắn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho ta tiếp tục.

 

Ta cúi đầu, ngẫm nghĩ rồi đáp lại, cẩn trọng hỏi: "Vương gia, tại sao hôm qua ngài nói sẽ ban tặng Chức Hoan cho Nghiêm Phong đại nhân?"

 

Cảnh Yến trả lời nhẹ nhàng, "Chỉ là thuận miệng nói thôi, sao vậy?"

 

"Ngài không chịu nói thật." Ta quay lưng lại, giận dỗi nói: "Thôi vậy, thật chán."

 

Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng ta không chịu nổi, quay lại nhìn hắn với ánh mắt đầy vẻ oan ức: "Vương gia, ngài không dỗ ta!"

 

Cảnh Yến vẫn mỉm cười, cười xong rồi mới thở dài, dang tay ra nói: "Biết là nàng đang làm nũng, thôi được, lại đây."

 

Ta nghe theo, tiến đến bên hắn, giọng điệu dịu dàng hơn: "Vương gia, ngài làm ơn chỉ điểm cho ta."

 

Hắn ôm chặt ta, giọng nhẹ nhàng nói: "Cũng không có gì, chỉ là nhìn Nghiêm Phong có vẻ không đúng, quan tâm đến Chức Hoan hơn mức bình thường." 

 

"Ngài chưa từng đến thăm Chức Hoan?" Ta hỏi, có chút ngạc nhiên.

 

Cảnh Yến nhẹ nhàng nói: "Không, ta chưa từng đến. Nhưng nàng không cần phải đẩy ta về phía đó."

 

"Vương gia, Nguyên Nguyên thân thể yếu ớt, cần được nghỉ ngơi." Ta nghĩ rồi hỏi tiếp: "Thế còn Lăng Nghi thì sao?"

 

"Đã đến vài lần, nàng ta nông cạn, nếu không đến thăm, nàng ta sẽ gây chuyện." Cảnh Yến cười, nhẹ nhàng cắn vào tai ta và nói đùa: "Nguyên Nguyên, đừng giảo hoạt nữa, rốt cuộc nàng muốn hỏi gì?"

 

Ta lặng im suy nghĩ cách mở lời, rồi nói: "Vương gia, Chức Hoan là con mắt của Thái hậu, ngài vô cớ ban cho người khác sẽ gây rắc rối."

 

Ta tiếp tục: "Thực ra, ta nghĩ… Vương gia, nếu Chức Hoan có thể mang thai một đứa con, điều đó sẽ khiến Thái hậu yên tâm hơn."

 

"Nàng nói gì?"

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com