Theo Mẹ Tái Giá – Chương 1

Ngày cha mất, mẹ đang ở bờ sông giặt giũ.

 

Giữa tháng chạp giá rét, nước sông đóng đầy băng, lạnh thấu xương.

 

Bà nội không cho mẹ ta dùng nước nóng, nói củi lửa quý giá, không phải thứ tiện tì như người, không sinh được con trai có thể dùng.

 

Ta lên núi nhặt thêm củi, nhưng nhặt về đều bị nhị thúc dùng để nhóm lò sưởi, mẹ con hai người bọn ta cho dù chỉ dùng thêm một cành cây cũng bị bà nội đánh đập một trận rồi mắng chửi ba ngày ba đêm.

 

Ta muốn giúp đỡ, lại bị mẹ đuổi sang một bên.

 

"Bờ sông lạnh, Nam Nam qua bên kia chơi đi, bên đó có nắng, ấm hơn một chút."

 

Hai mẹ con ta mặc mỏng, ngày đông giá rét chỉ có buổi trưa phơi nắng mới ấm áp hơn một chút.

 

Giặt giũ xong, trở về nhà, bà nội và các vị tộc lão đã chờ sẵn.

 

Bọn họ sốt ruột, nhưng lại không đến bờ sông tìm.

 

Bà nội muốn đợi mẹ giặt xong quần áo hôm nay.

 

"Sao lại giặt lâu như vậy, không biết lại đi đâu lêu lổng, đúng là tiện nhân, Vĩnh An không còn, tâm tư cũng không biết bay đi nơi nào rồi."

 

Bà ta như thường lệ trách mắng, ném một bọc quần áo qua.

 

"Quan gia đưa tin đến, Vĩnh An bị ngươi khắc c h ế t, từ khi cưới ngươi, con trai ta chưa từng gặp chuyện gì tốt đẹp. Hiện tại Vĩnh An đã mất, ngươi cũng nhanh chóng gả đi, đừng ở lại nhà họ Triệu chúng ta gây họa nữa."

 

Bọc quần áo rất nhỏ, chỉ có hai bộ đồ cũ của mẹ.

 

Bà nội vội vã như vậy, dường như cũng không hề vì cái c h ế t của cha mà đau lòng.

 

Người không biết còn tưởng rằng c h ế t chính là con ch.ó già trong thôn.

 

Mẹ không nói gì, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

 

"Mẹ, có thể cho ta dẫn Nam Nam theo không?"

  Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ ???????? đọc xong nhớ còm men nhé ????????

Mẹ cũng không có bao nhiêu đau buồn, chỉ lo lắng cho ta.

 

Bà nội trợn mắt nhìn, "Xem thử tên thợ săn kia có đồng ý đưa thêm bạc không, nha đầu lớn như vậy nếu bán cho nha tử cũng có thể đổi được mười lượng bạc."

 

Mẹ càng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta hơn.

 

Chúng ta đều biết, một khi mẹ rời đi, bà nội nhất định sẽ bán ta, tuyệt đối sẽ không nuôi thêm một ngày nào nữa.

 

2

 

Mẹ đeo bọc quần áo, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, bị bà nội và các vị tộc lão đuổi đến nhà Trương thợ săn.

 

Ông ấy đang ở nhà mài đao, tiếng leng keng vang lên không ngừng, một chân bị gãy không thể uốn cong, chỉ có thể chống một bên, nhìn qua tư thế vô cùng kỳ quái.

 

 

Ta trốn sau lưng mẹ.

 

Ở nhà họ Triệu, với ở đây, dường như cũng không khác biệt là bao.

 

Trương thợ săn nhìn chúng ta.

 

"Các người cưỡng ép bán nữ nhân này cho ta, 20 lượng bạc đã là quá đáng, những chuyện khác đừng mong nữa."

 

Ông ấy có vẻ như không muốn cưới mẹ, càng không cần phải nói đến việc thêm một đứa con ghẻ như ta.

 

Bà nội lớn tiếng nói, "Vĩnh An nhà ta năm đó cũng coi như đã cứu ngươi một mạng, hiện tại nó đã mất, đem tiện nhân này giao cho ngươi, ngươi cũng nên biết ơn."

 

"Tiện tì này bây giờ là của ngươi, muốn mang theo nha đầu c h ế t tiệt này cho ngươi làm con gái, ngươi cũng có phúc đấy, một lúc có vợ có con. Ta cũng không đòi hỏi nhiều, ngươi cho thêm mười lượng bạc là được."

 

Rất nhiều nhà một năm cũng chỉ kiếm được hai ba lượng bạc, mười lượng bạc có thể mua một mẫu ruộng tốt, là rất nhiều bạc.

 

Ta căn bản không đáng giá nhiều bạc như vậy.

 

Trương thợ săn lại nhìn bà ta một cái, không nói gì.

 

Dân làng đều nói ông ấy ít nói, nhưng chỉ cần trừng mắt, có thể dọa người ta c h ế t khiếp.

 

Bà nội đẩy mẹ một cái, đẩy đến mức thân thể gầy gò của người suýt nữa ngã bệt xuống.

 

Mẹ kéo tay ta tiến lên hai bước, trực tiếp quỳ xuống, "Trương… Trương đại ca, Nam Nam ăn ít lắm, có thể làm việc, xin ngài cho bọn ta một con đường sống."

 

Trương thợ săn lúc này mới nhìn qua, nhíu mày nhìn ta, ánh mắt khó hiểu.

 

Mẹ kéo ta một cái, ta cũng bịch một tiếng quỳ xuống.

 

"Gọi."

 

Ta nhìn Trương thợ săn, cùng với vết sẹo đáng sợ trên mặt ông ấy, run rẩy nói, "Cha!"

 

Trương thợ săn sững sờ, vết sẹo nhìn qua càng thêm dữ tợn.

 

Bà nội đá một cước vào lưng ta, "Cha ngươi mới c h ế t, đã vội vã gọi người khác là cha, đồ đ ĩ nhỏ, giống hệt mẹ ngươi, tâm tư sớm đã hướng về phía người ngoài rồi."

 

Bà ta từng cước từng cước đá tới, ta nằm rạp trên mặt đất không dám động đậy, không dám phản kháng càng không dám kêu lên.

 

Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, chỉ cần để bà ta đánh đến vui vẻ, bà ta sẽ không đánh nữa.

 

Mẹ bò dậy muốn cứu ta, bị tộc lão đá sang một bên.

 

Ở nhà họ Triệu vẫn luôn là như vậy, mẹ không cứu được ta, cũng không cứu được chính mình.

 

"Đủ rồi!"

 

Trương thợ săn đứng dậy, đi vào trong nhà, ném mười lượng bạc ra.

 

"Nha đầu này về sau chính là người của nhà ta rồi."

Chương tiếp
kenhtruyen.com