Ta ngẩng đầu nhìn Trương thợ săn.
Mẹ không chú ý tới lời ông ấy nói, nhưng ta nghe được.
Bà nội cầm bạc liền muốn đi, nhưng Trương thợ săn ngăn cản bà ta, yêu cầu lập khế ước.
Bà nội không chịu, không muốn lập khế ước gì cả, nhưng Trương thợ săn một phen đoạt lại bạc.
"Không ký thì trả lại bạc đây."
Cuối cùng, vẫn là dưới sự chứng kiến của tộc lão và trưởng thôn lập khế ước, ta và mẹ đều trở thành người của nhà Trương thợ săn.
Mẹ buông bọc quần áo xuống, liền bắt đầu làm việc.
Người hy vọng bản thân siêng năng một chút, làm nhiều việc một chút, Trương thợ săn nhìn thấy sự siêng năng của người, có thể để ta được ăn nhiều cơm hơn một chút, có thể sẽ không đánh ta.
Nhà Trương thợ săn bài trí rất đơn giản, ba gian phòng chính, gian giữa là phòng khách, hai bên mỗi bên một phòng ngủ.
Nhưng chỉ có một phòng ngủ có giường, phòng ngủ còn lại trống rỗng.
Mẹ dẫn ta đi xem phòng củi.
Củi lửa ở đây được chất đống rất gọn gàng, trong phòng cũng sạch sẽ.
Mẹ dọn dẹp củi lửa, tìm ván gỗ giúp ta kê một cái giường.
"Nam Nam, đừng sợ."
Nơi này chính là chỗ ta ngủ vào buổi tối.
Ta trải rơm rạ lên giường, "Mẹ, con không sợ."
Dù sao ở nhà họ Triệu cũng vẫn luôn là như vậy, khi cha còn sống ghét bỏ ta cản trở ông ta và mẹ sinh đệ đệ, luôn đuổi ta vào phòng củi.
Phòng củi nhà họ Triệu bẩn hơn nơi này rất nhiều, còn có chuột có rắn, mùa đông lạnh thấu xương, mùa hè nóng như lò hấp, những năm qua ta đều vượt qua được.
Mẹ ôm ta, "Có lẽ… đợi mẹ sinh cho ông ấy một đứa con trai thì tốt rồi."
Nhưng ta lại mơ hồ cảm thấy, có lẽ cha đối xử tệ bạc với mẹ, cũng không phải vì người không sinh được con trai.
"Mẹ, vì sao cha lại muốn người tái giá với Trương gia?"
Trước kia cha trông chừng mẹ rất kỹ, không cho người ra khỏi thôn, không cho người ngẩng đầu nhìn người khác, bà nội cũng luôn mắng chửi mẹ, bảo người ở bên ngoài ít ve vãn người khác.
Nụ cười khổ của mẹ nghẹn lại trong lồng ngực, giọng nói cũng rất nhỏ, "Bởi vì, chỉ có Trương thợ săn mới có thể bỏ ra nhiều bạc như vậy, hơn nữa…"
Chữ phía sau người không nói ra, nhưng ta biết, cha muốn để mẹ đến chịu c h ế t.
Hóa ra, cha trước khi đi đã muốn bán mẹ để đổi lấy bạc.
Ông ta không thể trở về, nhưng cũng không để mẹ sống tốt, bán mẹ đổi lấy bạc, còn muốn cắt đứt đường sống của người.
Ta đoán được những điều này, không phải vì ta lắm tâm cơ, mà là bọn họ làm quá rõ ràng.
Người trong thôn đều nói như vậy, cho dù không muốn nghe cũng không được.
Không bao lâu, Trương thợ săn trở về.
Ông ấy không để ý đến hai mẹ con ta, chỉ cầm theo rất nhiều ván gỗ vào nhà, loảng xoảng đập một hồi lâu.
Ông ấy đập rất mạnh, từng tiếng từng tiếng giống như đánh vào lòng hai mẹ con ta.
Mẹ đứng ở ngoài cửa, mấy lần muốn vào hỏi lương thực ở đâu, để người nấu cơm, nhưng lại không dám.
Qua một lúc, Trương thợ săn đi ra, thấy hai mẹ con ta đều ở đây, không khỏi nhíu mày.
"Có chuyện gì?"
Giọng ông ấy hung ác, ta sợ hãi muốn lùi về sau.
Nhưng ở đây chỉ có ta và mẹ, ta lùi về sau, mẹ sẽ chỉ còn một mình.
Ta kiên trì, nắm lấy tay mẹ đứng cùng một chỗ với người. Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ ???????? đọc xong nhớ còm men nhé ????????
Trương thợ săn nhìn thấy hành động của ta, lông mày giật giật.
Mẹ do dự hỏi, "Ta, ta muốn hỏi, đã đến giờ cơm tối rồi, ngươi lấy lương thực cho bữa tối ra, ta nấu cơm. Ngươi, ngươi mệt mỏi cả ngày, cũng nên ăn cơm rồi."
Trương thợ săn lại nhíu mày, rất khó hiểu đánh giá chúng ta từ trên xuống dưới, sau đó chỉ vào phòng bếp.
"Ở đó."
Mẹ nhìn sang, "Vậy, chìa khóa…"
Trương thợ săn nhíu mày càng sâu, đi qua một cước đá văng cửa, quay đầu nhìn chúng ta.
Ta luôn cảm thấy, ông ấy đang dùng ánh mắt hỏi chúng ta có phải đồ ngu ngốc hay không.
Không có khóa thì lấy đâu ra chìa khóa?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Truy cập website nghĩa là bạn đã đồng ý với các quy định và điều khoản của chúng tôi. Vui lòng đọc kỹ các thông tin liên quan ở phía dưới.
Mọi thông tin liên hệ đến : [email protected]
2024 – Đồng hành và phát triển bởi Cộng Đồng Yêu Truyện