Theo Mẹ Tái Giá – Chương 5

Trước kia tên c h ế t tiệt Triệu Vĩnh An kia ra ngoài mấy ngày liền không về, mẹ cũng từng đi tìm ông ấy, "Thiếp sợ chàng xảy ra chuyện."

 

Rõ ràng là lời lo lắng, nhưng Triệu Vĩnh An lại giáng một bạt tai lên mặt mẹ.

 

"Xảy ra chuyện xảy ra chuyện, ông đây đường đường nam tử hán đại trượng phu có thể xảy ra chuyện gì? Chính là ngươi cả ngày nguyền rủa ta, không mong ta được tốt đẹp, ta mới xui xẻo như vậy."

 

Sau này mẹ có lo lắng cho Triệu Vĩnh An, cũng không dám nói gì nữa.

 

Kỳ thật, ta cảm thấy, người là không còn lo lắng cho Triệu Vĩnh An nữa.

 

Xét cho cùng, đó thật sự không phải là một người chồng tốt, không phải là một người cha tốt, thậm chí không phải là một người tốt.

 

Mà cha Trương lại nhìn mẹ, khóe miệng giật giật.

 

Ông ấy muốn cười, nhưng có lẽ quanh năm suốt tháng không cười, nên không biết cười nữa rồi.

 

Nhưng ông ấy giải thích.

 

"Con mồi này quá lớn, nên về muộn một chút."

 

Ông ấy lại vác con hổ lên, bảo chúng ta về trước.

 

"Nàng về nhà đun nước nấu cơm trước đi, ta về ngay đây."

 

Con hổ lớn như vậy, không biết ông ấy đã kéo bao lâu mới về đến đây, đã mệt đến mức kiệt sức, không kéo nổi nữa.

 

Nhưng ông ấy cũng không sai khiến chúng ta, mà muốn tự mình kéo về.

 

Mẹ thấy ông ấy mệt mỏi như vậy, rất do dự.

 

Không dám không nghe lời, nhưng lại muốn giúp đỡ.

 

Ta chạy lên phía trước, kéo chân hổ.

 

"Cha, chúng ta cùng người về nhà."

  Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ ???????? đọc xong nhớ còm men nhé ????????

Ta không có bao nhiêu sức lực, khi sờ vào chân hổ, vẫn có chút sợ hãi.

 

Con hổ này quá lớn, cho dù đã c h ế t, nhìn qua vẫn rất hung dữ.

 

Mẹ do dự một chút, cũng lấy hết can đảm chạy tới, "Cùng nhau về thôi."

 

Miệng cha Trương mấp máy mấy cái, cuối cùng cũng nói được một tiếng "được".

 

Ba người chúng ta tốn rất nhiều sức lực mới kéo được con hổ về đến nhà.

 

Lúc này, tuyết trên mặt đất đã dày đặc, cả thôn tối đen như mực, trên đường một bóng người cũng không có.

 

Cuối cùng cũng về đến nhà, con hổ lớn nằm trên nền tuyết, nhìn qua dường như càng thêm hung dữ.

Nhưng ta không sợ, còn vòng quanh nó mấy vòng, sau đó chạy về, ghé vào chân cha, "Cha lợi hại quá, ngay cả hổ cũng đánh c h ế t được."

 

Cha Trương mệt mỏi đến mức không nhúc nhích nổi, nhưng vẫn đưa tay xoa đầu ta.

 

"Ừ."

 

Bàn tay ông ấy rất to rất thô ráp cũng rất nặng, nhưng khi đặt trên đầu ta lại rất nhẹ nhàng, rất ấm áp.

 

Bàn tay của Triệu Vĩnh An cũng rất to, nhưng không thô ráp, bởi vì ông ta rất ít khi làm việc.

 

Sức lực của ông ta kỳ thật cũng không lớn, mỗi lần ra ngoài gây chuyện bị người ta đánh, ông ta đều ôm đầu ngã lăn ra đất, ngay cả phản kháng cũng không dám.

 

Nhưng khi ông ta ra tay với ta và mẹ, sức lực lại rất lớn, mỗi lần đều đánh đến mức đầu ta ong ong.

 

Trong thôn này, rất nhiều nam nhân đều sẽ đánh vào đầu vào người vợ con của mình.

 

Ta vẫn luôn cho rằng, tất cả những người làm cha làm chồng đều như vậy.

 

Không ngờ, lại có người không giống như vậy.

 

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, cha Trương đã đi mượn xe bò về, gọi mẹ con chúng ta dậy, cùng nhau vào thành bán con hổ lớn.

 

Đến huyện thành, ông ấy quen đường quen lối tìm được một nhà giàu có, gọi người ra.

 

Bên trong có một vị quản gia đi ra, nhìn thấy ông ấy rất nhiệt tình, hai người ôm nhau, thân thiết nói chuyện.

 

Thì ra, cha cũng có lúc sống động như vậy, cũng có lúc nói nhiều như vậy.

 

Ta và mẹ co rúm người lại phía sau, nhìn cánh cửa dày nặng, bậc cửa cao và con sư tử đá trước cửa, đều có chút sợ hãi, không dám tiến lên.

 

Cha chỉ vào chúng ta, vị quản gia kia đánh giá chúng ta một chút, từ trong người móc ra một cái túi nhỏ.

 

"Nào, bé con, cầm lấy."

 

Ta không dám nhận, nhưng lại bị nhét vào tay.

 

Cha cũng gật đầu, ta lúc này mới dám nhận lấy, "Cám ơn bá bá."

 

Trong túi là một thỏi bạc nhỏ, ta nhét túi vào tay cha, "Cha, cho người này."

 

Vị quản gia kia sửng sốt một chút, sau đó cười ha hả.

 

"Tốt, lão Trương, ngươi có một cô con gái nhỏ hiểu chuyện, sau này có phúc rồi."

 

Ông ấy lại đưa cho ta một cái túi, "Cái đó cho cha con, cái này cho con, tự mình giữ lấy đi."

 

Vị quản gia kia mua con hổ, còn mời cha đi uống rượu, cha xua tay từ chối.

 

"Trong nhà không còn gì cả, phải nhanh chóng đi mua sắm tết."

 

"Vậy được, lần sau chúng ta lại uống rượu, ngươi đừng từ chối nữa đấy."

Chương trướcChương tiếp
kenhtruyen.com